TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 9
Chương 9

Nguyễn Tâm nghiến răng nghiến lợi, chút thiện cảm vừa nhen nhóm dành cho nữ chính lập tức… về mo.

Cô tức chết đi được! Tức vì mình bây giờ không đánh lại Diệp Mộ Nhan, nhưng nếu bỏ đi lúc này thì chẳng phải giúp cô ta hoàn thành kế hoạch à? Thế thì kiểu gì nhỏ đó cũng cười toe toét trên đường về mất!

Được lắm, là chị ép tôi.

Khóe môi Nguyễn Tâm cong lên một nụ cười lạnh, trong nháy mắt cô phóng mông ngồi phịch lên yên xe đạp.

Đôi mắt đen láy của cô ánh lên một tầng sương, giọng thì ngọt đến sến súa: “Chị Nhan Nhan ơi, em cũng muốn ngồi xe với chị mà.”

Haha, ghê chưa? Ghê muốn chết luôn đúng không?

Thật lòng mà nói, chính cô còn thấy phát ói.

Nhưng mà...

“Ồ.” Phản ứng của Diệp Mộ Nhan nhàn nhạt như nước lã.

Cô chẳng hề bị dọa sến đến nổi da gà, ngược lại còn thong thả kéo từ phía sau xe ra… một chiếc xe đạp màu xanh lam, bắt chước giọng điệu của Nguyễn Tâm: “Nhưng nè~ chiếc này mới là của chị đó~ Em ngồi nhầm xe người khác rồi nha~”

WTF?

Biểu cảm của Nguyễn Tâm đông cứng trong một giây, suýt nữa thì ngã lăn khỏi yên xe.

Diệp Mộ Nhan khẽ nhếch môi cười, tay còn chỉ vào đầu mình, ý tứ khỏi nói cũng hiểu.

“…”

Cả hai cùng lặng người vài giây, bầu không khí đầy mùi xấu hổ nồng nặc.

“Bà đây không thèm phục vụ nữa!” Nguyễn Tâm ném sách của Diệp Mộ Nhan vào giỏ xe, nhảy xuống đất, phủi mông bỏ đi.

“Vương thúc sẽ không đến đây đâu.”

Chưa đi được mấy bước, sau lưng vang lên giọng nói uể oải của Diệp Mộ Nhan.

Nguyễn Tâm khựng lại, suy nghĩ một chút.

Cô vừa mới đắc tội đám con gái hung hăng kia, nếu giờ một thân một mình ra về, chắc chắn sẽ có biến. Móc túi quần ra… Ừm. Không có đồng nào.

Diệp Mộ Nhan không nhìn cô lấy một lần, chỉ thản nhiên nói thêm: “Không có xe đón thì tự đi bộ về.”

“…”

Nguyễn Tâm lùi lùi vài bước, cuối cùng vẫn không thoát khỏi định luật “ngửi mùi thơm”: ngoan ngoãn ngồi lên xe Diệp Mộ Nhan.

Cô ngồi sát lại phía trước, định ôm lấy eo nữ chính cho khỏi ngã. Nhưng mới vừa đυ.ng tay vào thì đã bị quát: “Đừng chạm vào tôi!”

Nguyễn Tâm giật bắn người, nhưng vẫn ngoan ngoãn thu tay về.

Cô hiểu mà. Nếu là mình ghét ai thì đến gần cũng đã khó chịu rồi, đừng nói gì tới việc bị chạm vào.

Diệp Mộ Nhan mím môi, lời đến miệng rồi lại nuốt xuống.

Cô hít sâu một hơi, kiềm chế thứ cảm xúc giận dữ trong lòng. Thực ra cô không ghét Nguyễn Tâm… chỉ là hơi nhột thôi.

“Rốt cuộc cũng không giả bộ nổi nữa à?”

Trên đường về, Diệp Mộ Nhan mở lời, muốn nói thẳng.

“Giả bộ?” Nguyễn Tâm phản ứng cực nhanh, lập tức hiểu ngay ẩn ý sau câu hỏi của nữ chính.

Sau khi trọng sinh, Diệp Mộ Nhan quá hiểu rõ nguyên chủ là người thế nào. Trong thời gian qua, cô không ít lần tỏ ý khıêυ khí©h, nhưng nguyên chủ lại cứ giả ngốc giả đần, diễn suốt mười mấy năm không hề chớp mắt.

Và cái kết… đúng là thảm không tả nổi.

Nguyên văn ghi rõ: Nguyễn Tâm cố gắng quyến rũ cả nam phụ lẫn nam chính không thành, bị lật mặt, danh tiếng tan nát. Cuối cùng rơi vào cảnh trắng tay, tinh thần sụp đổ, tự cắt cổ mà chết.

14

0

2 tháng trước

2 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.