TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 10
Chương 10

Là người xuyên không, Nguyễn Tâm đương nhiên không ngu ngốc đi lại vết xe đổ.

Huống chi đây là một cơ hội tuyệt vời – nếu ngay lúc này cô bộc lộ bản chất, ngược lại sẽ khiến nữ chính không nghi ngờ gì cả, không nghĩ cô là người xuyên không hay trọng sinh.

“Đúng rồi, đây mới là con người thật của tôi đấy.”

Nguyễn Tâm cười hì hì kiểu nguyên chủ, thẳng thừng thừa nhận: “Biết tôi là dạng người đó rồi, sao cậu còn dây dưa với tôi làm gì?”

Diệp Mộ Nhan tận tai nghe được câu này, trong lòng cảm xúc phức tạp không nói thành lời.

Cô phát hiện Nguyễn Tâm thật sự rất đáng sợ.

Cả hai hiện giờ chỉ là thiếu nữ mười mấy tuổi, thế nhưng tâm cơ của người này lại như rắn độc, tối tăm và hiểm độc đến rợn người.

“Tại sao?”

Diệp Mộ Nhan hỏi.

Câu hỏi này… đời trước đến chết cô cũng không có được đáp án.

“Cái đó thì…”

Nguyễn Tâm rơi vào trầm mặc.

Diệp Mộ Nhan cũng không nói gì, chỉ lặng lẽ chờ câu trả lời.

Chẳng lẽ… cô ấy thực sự có nỗi khổ gì không thể nói?

Không. Không hề có.

Nguyễn Tâm vắt óc suy nghĩ cả buổi, cuối cùng vẫn quyết định… làm màu một trận.

Cô khẽ điều chỉnh giọng điệu, làm ra vẻ sâu xa huyền bí:

“Diệp Mộ Nhan… bí mật đó… rồi một ngày, cậu sẽ biết thôi.”

Nếu nói bằng chất giọng nguyên bản của kiếp trước thì câu này nhất định sẽ rất ngầu, vừa thần bí vừa ngập tràn khí chất phản diện.

Nhưng vấn đề là hiện tại cô chỉ là một đứa bé mười ba tuổi, câu nói vừa thoát ra khỏi miệng đã khiến Diệp Mộ Nhan không khỏi cảm thấy… xót xa.

Thậm chí còn có chút… oán hận?

Vì sao lại như thế?

Gương mặt Diệp Mộ Nhan thoáng vẻ nặng nề.

Cô chợt nhận ra mình hoàn toàn không hiểu gì về Nguyễn Tâm cả.

Có lẽ lớp mặt nạ ngây thơ kia chỉ là vỏ bọc, và người mà cô nhìn thấy hôm nay… mới là bản chất thật sự.

Càng nghĩ, Diệp Mộ Nhan càng thấy cần phải điều tra kỹ hơn.

Đúng lúc ấy, phía sau vang lên tiếng lạo xạo, Nguyễn Tâm vừa nhai kẹo vừa hỏi: “Muốn ăn kẹo không?”

“Không ăn.” Diệp Mộ Nhan từ chối ngay lập tức, không thèm nghĩ nhiều.

Nhưng Nguyễn Tâm vẫn móc ra một viên khác, nhét vào túi cô. Giọng con nít líu lo: “Tôi không thích mắc nợ ai. Viên kẹo này coi như trả lại cái bạt tai hôm trước. Nếu không đủ thì sau này tôi mời cậu ăn cơm.”

Diệp Mộ Nhan bật cười, thẳng thừng vạch trần: “Ăn cơm? Cô có tiền à? Tiền tiêu vặt mỗi tháng đều bị giới hạn rồi còn gì.”

“Emmm…” Nguyễn Tâm câm nín. Lúc nào cãi cũng thua!

Diệp Mộ Nhan dần thu lại nụ cười, giọng bình thản mà xa cách: “Cô không cần làm vậy đâu. Hôm nay là cô ra mặt giúp tôi, tôi cũng không muốn mang ơn ai cả.”

“Ờ, thế thì tốt.”

Nguyễn Tâm tỏ vẻ không để tâm, nhưng vẫn không quên châm chọc một câu: “Mà này, dạo này sao tự dưng đeo kính thế? Đừng nói là chơi game nhiều quá bị cận đó nha?”

Diệp Mộ Nhan không giận, chỉ cong môi hỏi ngược lại: “Tâm à, cô nhìn thấy kia là gì không?”

Nguyễn Tâm nhìn theo, đáp: “Là… bãi rác.”

Diệp Mộ Nhan chậm rãi nói: “Cô còn nói nhiều nữa, tin không tôi dừng xe quẳng cậu vào đó luôn?”

Được rồi, Nguyễn Tâm im miệng liền.

Hai người ngồi chung xe mà từ đầu tới cuối cứ như kẻ thù, không khí âm thầm căng thẳng.

14

0

2 tháng trước

19 giờ trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.