TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 8
Chương 8

Tất cả những chuyện đó khiến Diệp Mộ Nhan bắt đầu nổi loạn. Thành tích vốn bình thường giờ rơi tự do về đội sổ. Ba Diệp Mộ Nhan vốn đã chẳng ưa gì cô, thấy cô “không đỡ nổi”, liền nổi trận lôi đình tuyên bố đoạn tuyệt quan hệ, đuổi cô ra khỏi nhà.

Cũng chính vì thế, Diệp Mộ Nhan mới gặp đám bạn giả tạo, mất gia đình, mất thân phận. Khó khăn lắm mới nổi tiếng trong giới giải trí, vậy mà cuộc đời vẫn chẳng khá hơn.

Khổ thật sự.

Nguyễn Tâm thở dài cảm thán: “Đúng là nghiệp quật.”

Nhưng mà trước ngược cỡ nào, sau lật mặt sướиɠ cỡ đó! Nhìn nữ chính đánh cho mấy người “tiểu bạch liên” khóc như con nít, Nguyễn Tâm bỗng thấy vô cùng mãn nguyện.

…Khoan đã.

Cô hoàn hồn, cúi đầu nhìn cặp kính trên tay mình: "Khoan đã, tại sao mình lại đứng đây xem kịch? Mà còn ngoan ngoãn cầm đồ giúp người ta nữa?"

Không không không! Mình không thèm dính líu gì đến nữ chính hết á!

…Mà hình như nữ chính cũng không đáng ghét như trong tưởng tượng lắm? Thậm chí trông còn hơi ấm áp nữa là đằng khác…

Biết đâu… hai người có thể giảng hòa thì sao? Như vậy mình cũng dễ hoàn thành nhiệm vụ hơn.

Nguyễn Tâm nghĩ ngợi một lát. Thấy “trận chiến” sắp kết thúc, cuối cùng cô vẫn bước lên trước, đưa kính cho Diệp Mộ Nhan: “Nè, kính của chị nè.”

Diệp Mộ Nhan nhận lấy kính, tiện tay nhét luôn sách vở vào tay cô.

Ơ…??? Gì đây?

Nguyễn Tâm ngơ ngác mất một giây, rồi lập tức hiểu ra.

Nữ chính sau khi trọng sinh đã có dị năng và không gian riêng. Với cô ấy, nhà họ Diệp chẳng khác gì hang sói — ở lâu sẽ lộ thân phận, thế nên cô ấy bày trò cãi nhau để dọn ra ngoài.

Nhưng nguyên chủ làm gì chịu buông tha?

Lấy cớ “quan tâm”, Nguyễn Tâm mỗi ngày tan học đều tự nguyện theo Diệp Mộ Nhan về nhà – thực ra là để giám sát.

Chưa hết, tài xế Vương mỗi ngày đều lái xe đến tận khu nhà Diệp Mộ Nhan đón cô. Mục đích chính là để chọc tức nữ chính, kiểu như: “Thấy không? Cô dọn ra rồi thì ba mẹ càng cưng chiều tôi hơn! Có ghen không? Tức không?”

Nhưng đời thực thì...

Diệp Mộ Nhan không những không phản ứng, còn phản đòn cực gắt.

Nguyên chủ thích giả yếu mềm. Nữ chính liền viện cớ “rèn luyện sức khỏe”, bắt cô ôm sách chạy theo sau xe đạp mình. Cảnh tượng đó, đúng chuẩn dắt chó đi dạo luôn!

Nguyễn Tâm dù láu cá, chung quy cũng chỉ là đứa bé 13 tuổi, bị lừa mà tưởng mình chiếm được lợi, ngày nào cũng vui vẻ chạy theo xe đạp như thể đang “chiếm tiện nghi”.

Lý Tử Thục thấy thế cũng chạy tới, siết chặt nắm tay cổ vũ: “Lớp trưởng, hôm nay cũng phải cố gắng luyện tập nha!”

Nói xong còn trả sách lại, vẫy tay chào: “Lớp trưởng tạm biệt!”

“Tạm biệt…” Nguyễn Tâm nhìn theo bóng bạn học rời đi, rồi quay sang nhìn Diệp Mộ Nhan.

Diệp Mộ Nhan nói: “Đi thôi, còn chưa xem đủ à?”

“Không phải…” Nguyễn Tâm mới nói được hai chữ thì thấy Diệp Mộ Nhan đang dắt xe đi, cô vội vàng chạy theo: “Tôi bị bệnh đó nha! Chị không thể để tôi đi bộ một mình được!”

Diệp Mộ Nhan khựng tay một chút, nhưng vẫn bình tĩnh đáp: “Ốm nhẹ thôi, ra mồ hôi là khỏi.”

Ra mồ hôi? Tôi sợ không phải ra mồ hôi mà là ra đi luôn ấy chứ!

15

0

2 tháng trước

3 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.