0 chữ
Chương 6
Chương 6
Lý Tử Thục há hốc mồm, không ngờ cô lớp trưởng bình thường dễ nói chuyện hôm nay lại độc miệng dữ vậy. Cô lén lút cúi xuống nhặt sách, ánh mắt liếc sang Diệp Mộ Nhan như cầu cứu: Rốt cuộc Nguyễn Tâm định giở trò gì nữa đây?
Diệp Mộ Nhan dựng xe đạp sang một bên, cảm thấy tình huống này thú vị hơn cả tưởng tượng.
Cô quá hiểu người này — nói chuyện thì một là giả đáng thương, hai là chơi dao mềm, miệng toàn lời ngọt nhưng đâm người không thấy máu.
Trước mặt người khác thì làm ra vẻ ngoan hiền, suốt ngày khen “chị em tốt”, “chị là nhất”, nhưng trong lòng thì tối đen như đáy nồi, lúc nào cũng mong cô chết sớm bớt phiền.
Nghĩ tới kiếp trước, cô đã bị “em gái tốt” này hại không biết bao nhiêu lần rồi...
Cô gái tóc đỏ chỉ tay chửi om lên như hàng tôm hàng cá: “Cô nói ai đấy? Cô hỏi nó xem có biết nhục không? Dám cướp bạn trai của tôi, tôi hỏi cô xem — mặt cô đâu rồi hả?”
Đám người xung quanh đồng loạt khựng lại, không khí như bị đông cứng. Những đứa yếu bóng vía thậm chí còn không dám thở mạnh.
Chưa nói đến chuyện cô gái tóc đỏ có phải đang ỷ đông hϊếp yếu hay không, nhưng nhìn mấy tên đầu gấu sau lưng cô ta cũng đủ khiến người thường sợ phát khϊếp.
“Câu nói của cô nghe hài thật đấy.” Nguyễn Tâm là người đầu tiên phá vỡ bầu không khí ngột ngạt.
“Lớp trưởng…” – Lý Tử Thục khẽ khàng khuyên nhủ.
Nhưng Nguyễn Tâm không để tâm, chỉ nhếch mép cười khẩy: “Ủa rồi bạn trai cô là vàng chắc? Anh ta là món hàng à mà nói ‘bị cướp là cướp’? Có bằng chứng không?”
“Tôi…”
“Giỏi thì kêu ảnh tới đây đối chất! Miệng cô nói người ta là tiện nhân, thế tự tiện vu khống người khác thì cô không tiện chắc?” Nguyễn Tâm quát một tiếng khiến con tóc đỏ giật mình rùng mình.
“Làm chuyện mất mặt rồi quay sang đổ cho người khác? Tôi hỏi cô...”
“Chị thích anh ta à?” Cô quay sang hỏi Diệp Mộ Nhan, ngữ khí mang tính chất ép cung đầy quyền lực.
Mắt thì sắc như dao, nhưng giọng thì lại… mềm muốn gãy.
Diệp Mộ Nhan tóm gọn trong đầu một câu nhận xét, sau đó làm ra vẻ vô tội đáp “Tôi làm sao lại đi thích một người xa lạ chứ?”
Khi cô nói câu đó, có một nam sinh trong đám đông cúi gằm đầu xuống.
Cô gái đỏ quay phắt lại nhìn Nguyễn Tâm, ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống. Sự thù hận trong lòng nó đã chuyển hướng, nét mặt cũng trở nên vặn vẹo méo mó.
Rất nhiều khi, việc đánh người chẳng cần lý do. Đàn ông chỉ là cái cớ. Thực ra gốc rễ chỉ là ghen ghét hoặc đơn giản là ngứa mắt mà thôi.
Nguyễn Tâm thở phào — cảm giác cổ bị siết đã hoàn toàn biến mất.
[Âm thanh hệ thống: Điểm hiện tại +5.]
“Cô là cái thá gì?” Cô gái đỏ gầm lên, một tay tóm lấy vai cô rồi đẩy mạnh. “Học sinh tiểu học giờ ngon lắm ha?”
Không ổn rồi, con nhỏ kia nói không lại thì định dùng tay chân!
Đồng tử của Nguyễn Tâm co lại, ánh mắt dán chặt vào cánh tay đang giơ lên của cô gái tóc đỏ.
Tránh.
Phản xạ đầu tiên của cô không phải là đánh trả, mà là né.
Tính Nguyễn Tâm tuy nóng nảy, nhưng cô rất tỉnh táo – bây giờ mình đang ở thế yếu, nếu mà phản đòn thì chẳng khác nào tự rước họa.
Diệp Mộ Nhan dựng xe đạp sang một bên, cảm thấy tình huống này thú vị hơn cả tưởng tượng.
Cô quá hiểu người này — nói chuyện thì một là giả đáng thương, hai là chơi dao mềm, miệng toàn lời ngọt nhưng đâm người không thấy máu.
Trước mặt người khác thì làm ra vẻ ngoan hiền, suốt ngày khen “chị em tốt”, “chị là nhất”, nhưng trong lòng thì tối đen như đáy nồi, lúc nào cũng mong cô chết sớm bớt phiền.
Nghĩ tới kiếp trước, cô đã bị “em gái tốt” này hại không biết bao nhiêu lần rồi...
Cô gái tóc đỏ chỉ tay chửi om lên như hàng tôm hàng cá: “Cô nói ai đấy? Cô hỏi nó xem có biết nhục không? Dám cướp bạn trai của tôi, tôi hỏi cô xem — mặt cô đâu rồi hả?”
Chưa nói đến chuyện cô gái tóc đỏ có phải đang ỷ đông hϊếp yếu hay không, nhưng nhìn mấy tên đầu gấu sau lưng cô ta cũng đủ khiến người thường sợ phát khϊếp.
“Câu nói của cô nghe hài thật đấy.” Nguyễn Tâm là người đầu tiên phá vỡ bầu không khí ngột ngạt.
“Lớp trưởng…” – Lý Tử Thục khẽ khàng khuyên nhủ.
Nhưng Nguyễn Tâm không để tâm, chỉ nhếch mép cười khẩy: “Ủa rồi bạn trai cô là vàng chắc? Anh ta là món hàng à mà nói ‘bị cướp là cướp’? Có bằng chứng không?”
“Tôi…”
“Giỏi thì kêu ảnh tới đây đối chất! Miệng cô nói người ta là tiện nhân, thế tự tiện vu khống người khác thì cô không tiện chắc?” Nguyễn Tâm quát một tiếng khiến con tóc đỏ giật mình rùng mình.
“Chị thích anh ta à?” Cô quay sang hỏi Diệp Mộ Nhan, ngữ khí mang tính chất ép cung đầy quyền lực.
Mắt thì sắc như dao, nhưng giọng thì lại… mềm muốn gãy.
Diệp Mộ Nhan tóm gọn trong đầu một câu nhận xét, sau đó làm ra vẻ vô tội đáp “Tôi làm sao lại đi thích một người xa lạ chứ?”
Khi cô nói câu đó, có một nam sinh trong đám đông cúi gằm đầu xuống.
Cô gái đỏ quay phắt lại nhìn Nguyễn Tâm, ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống. Sự thù hận trong lòng nó đã chuyển hướng, nét mặt cũng trở nên vặn vẹo méo mó.
Rất nhiều khi, việc đánh người chẳng cần lý do. Đàn ông chỉ là cái cớ. Thực ra gốc rễ chỉ là ghen ghét hoặc đơn giản là ngứa mắt mà thôi.
Nguyễn Tâm thở phào — cảm giác cổ bị siết đã hoàn toàn biến mất.
“Cô là cái thá gì?” Cô gái đỏ gầm lên, một tay tóm lấy vai cô rồi đẩy mạnh. “Học sinh tiểu học giờ ngon lắm ha?”
Không ổn rồi, con nhỏ kia nói không lại thì định dùng tay chân!
Đồng tử của Nguyễn Tâm co lại, ánh mắt dán chặt vào cánh tay đang giơ lên của cô gái tóc đỏ.
Tránh.
Phản xạ đầu tiên của cô không phải là đánh trả, mà là né.
Tính Nguyễn Tâm tuy nóng nảy, nhưng cô rất tỉnh táo – bây giờ mình đang ở thế yếu, nếu mà phản đòn thì chẳng khác nào tự rước họa.
14
0
2 tháng trước
1 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
