0 chữ
Chương 5
Chương 5
“Tôi... tôi đưa cậu đi...”
Cô bước nhanh như chạy, trong đầu thì vẫn thấy kỳ lạ: Hôm nay Nguyễn Tâm sao lạ thế? Tự dưng lại gọi chị mình là "cô ta"? Bình thường không phải cứ “chị chị em em” tình cảm chết đi được sao?
Ra khỏi cổng trường, rẽ trái, đi vài phút là đến công viên Tử Đằng. Bên cạnh có tiệm trà sữa, là chỗ học sinh hay tụ tập nhất — chủ yếu để hẹn hò, tỏ tình.
Nguyễn Tâm đi được đoạn thì thấy cổ đỡ đau hơn.
“Cô là họ Diệp?”
Trong đám học sinh vây xem như hội hóng drama có hai người đang đứng đối diện nhau.
Nguyễn Tâm chen vào giữa, lảo đảo nhưng cũng nhìn được rõ nữ chính.
Diệp Mộ Nhan gương mặt vẫn còn nét non nớt, ngũ quan tinh tế, ánh mắt sau cặp kính có phần lãnh đạm, mang cảm giác cấm dục. Cô mặc đồng phục giống những người khác, tay trắng trẻo mảnh mai đang vịn lấy ghi đông xe đạp, trong ánh chiều tà nhìn vừa trong trẻo vừa như phủ một lớp vàng óng ánh.
“Là tôi.”
Cằm cô khẽ nâng lên, khí chất như thiên nga kiêu kỳ, nhưng ẩn giấu sau đó lại có nét sắc bén như dao.
Ồ hố, không hổ là nữ chính cái vẻ mặt “tôi là trung tâm vũ trụ” này đúng là khiến người ta muốn đấm ghê.
Kiêu thì kiêu thật... nhưng đẹp thiệt chớ!!
Nguyễn Tâm biết trong không gian riêng của Diệp Mộ Nhan có linh tuyền, cứ bồi bổ kiểu này, sau này còn đẹp hơn nữa.
Nghĩ tới đây, Nguyễn Tâm cay cú thay chính mình.
Rồi nhìn lại bản thân? Không gian chẳng có, người thì yếu, lại còn phải liều mạng đi giúp nữ phụ hoàn thành tâm nguyện?
Diệp Mộ Nhan dường như cảm nhận được ánh nhìn, quay đầu nhìn về phía Nguyễn Tâm trong đám đông. Cô chỉnh lại gọng kính, khẽ nhếch môi cười, nhưng nụ cười đó mang theo chút mỉa mai.
Cô nhìn Nguyễn Tâm đang đứng trơ như chó con giữa đám đông, không khỏi nghĩ: Cô em gái "tốt" này của cô đúng là không bỏ lỡ một cơ hội nào nhỉ?
Không phải nói chính xác là, chẳng bao giờ bỏ lỡ cơ hội để nhìn cô bẽ mặt.
“Đồ xấu xa!”
Cô gái tóc đỏ đối diện Diệp Mộ Nhan chửi một câu, nhân lúc cô quay đi liền hắt cả ly nước vào người cô.
Soạt một cái, bộ đồng phục trắng tinh của Diệp Mộ Nhan lập tức loang một mảng đen sì.
Không ổn rồi.
Nguyễn Tâm giật mình sao lại thế được? Theo kịch bản sau khi trọng sinh, lẽ ra Diệp Mộ Nhan phải tránh được chứ?
Thấy nước đã hắt trúng, cô gấi tóc đỏ hả hê trong bụng, chỉ tiếc tay mình không chuẩn hơn tí để hắt thẳng vô mặt cô ta.
“Cô dám hắt đồ vào người ta?”
Nhìn bộ đồng phục trắng của Diệp Mộ Nhan bị loang một mảng cola đen sì, Nguyễn Tâm lập tức nổi đóa, chưa kịp suy nghĩ gì đã buột miệng mắng thẳng: “Cô bị bệnh hay không có giáo dục đấy?”
“Đm, liên quan gì tới cô?” Cô gái tóc đỏ cũng thuộc dạng hung dữ, sấn tới trước mặt cô, gằn giọng: “Cô là ai?”
Rõ ràng, với cái thân hình lớp bảy còi cọc này thì Nguyễn Tâm thấp hơn nhỏ cấp ba kia cả cái đầu.
Trong mắt người ngoài, cô gái đỏ chỉ cần hẩy nhẹ là Nguyễn Tâm ngã lăn ra đất.
Nghe thấy vậy, Nguyễn Tâm vứt luôn quyển sách trong tay, ánh mắt hung hãn chẳng kém gì đối thủ: “Liên quan đấy thì sao? Cô bị gì không biết nói tiếng người à? Hay là trẻ tuổi mà đã câm rồi?”
Cô bước nhanh như chạy, trong đầu thì vẫn thấy kỳ lạ: Hôm nay Nguyễn Tâm sao lạ thế? Tự dưng lại gọi chị mình là "cô ta"? Bình thường không phải cứ “chị chị em em” tình cảm chết đi được sao?
Ra khỏi cổng trường, rẽ trái, đi vài phút là đến công viên Tử Đằng. Bên cạnh có tiệm trà sữa, là chỗ học sinh hay tụ tập nhất — chủ yếu để hẹn hò, tỏ tình.
Nguyễn Tâm đi được đoạn thì thấy cổ đỡ đau hơn.
“Cô là họ Diệp?”
Trong đám học sinh vây xem như hội hóng drama có hai người đang đứng đối diện nhau.
Nguyễn Tâm chen vào giữa, lảo đảo nhưng cũng nhìn được rõ nữ chính.
Diệp Mộ Nhan gương mặt vẫn còn nét non nớt, ngũ quan tinh tế, ánh mắt sau cặp kính có phần lãnh đạm, mang cảm giác cấm dục. Cô mặc đồng phục giống những người khác, tay trắng trẻo mảnh mai đang vịn lấy ghi đông xe đạp, trong ánh chiều tà nhìn vừa trong trẻo vừa như phủ một lớp vàng óng ánh.
Cằm cô khẽ nâng lên, khí chất như thiên nga kiêu kỳ, nhưng ẩn giấu sau đó lại có nét sắc bén như dao.
Ồ hố, không hổ là nữ chính cái vẻ mặt “tôi là trung tâm vũ trụ” này đúng là khiến người ta muốn đấm ghê.
Kiêu thì kiêu thật... nhưng đẹp thiệt chớ!!
Nguyễn Tâm biết trong không gian riêng của Diệp Mộ Nhan có linh tuyền, cứ bồi bổ kiểu này, sau này còn đẹp hơn nữa.
Nghĩ tới đây, Nguyễn Tâm cay cú thay chính mình.
Rồi nhìn lại bản thân? Không gian chẳng có, người thì yếu, lại còn phải liều mạng đi giúp nữ phụ hoàn thành tâm nguyện?
Diệp Mộ Nhan dường như cảm nhận được ánh nhìn, quay đầu nhìn về phía Nguyễn Tâm trong đám đông. Cô chỉnh lại gọng kính, khẽ nhếch môi cười, nhưng nụ cười đó mang theo chút mỉa mai.
Cô nhìn Nguyễn Tâm đang đứng trơ như chó con giữa đám đông, không khỏi nghĩ: Cô em gái "tốt" này của cô đúng là không bỏ lỡ một cơ hội nào nhỉ?
“Đồ xấu xa!”
Cô gái tóc đỏ đối diện Diệp Mộ Nhan chửi một câu, nhân lúc cô quay đi liền hắt cả ly nước vào người cô.
Soạt một cái, bộ đồng phục trắng tinh của Diệp Mộ Nhan lập tức loang một mảng đen sì.
Không ổn rồi.
Nguyễn Tâm giật mình sao lại thế được? Theo kịch bản sau khi trọng sinh, lẽ ra Diệp Mộ Nhan phải tránh được chứ?
Thấy nước đã hắt trúng, cô gấi tóc đỏ hả hê trong bụng, chỉ tiếc tay mình không chuẩn hơn tí để hắt thẳng vô mặt cô ta.
“Cô dám hắt đồ vào người ta?”
Nhìn bộ đồng phục trắng của Diệp Mộ Nhan bị loang một mảng cola đen sì, Nguyễn Tâm lập tức nổi đóa, chưa kịp suy nghĩ gì đã buột miệng mắng thẳng: “Cô bị bệnh hay không có giáo dục đấy?”
Rõ ràng, với cái thân hình lớp bảy còi cọc này thì Nguyễn Tâm thấp hơn nhỏ cấp ba kia cả cái đầu.
Trong mắt người ngoài, cô gái đỏ chỉ cần hẩy nhẹ là Nguyễn Tâm ngã lăn ra đất.
Nghe thấy vậy, Nguyễn Tâm vứt luôn quyển sách trong tay, ánh mắt hung hãn chẳng kém gì đối thủ: “Liên quan đấy thì sao? Cô bị gì không biết nói tiếng người à? Hay là trẻ tuổi mà đã câm rồi?”
15
0
2 tháng trước
1 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
