TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 4
Chương 4

Nói rồi cô đảo mắt nhìn quanh sao nơi này nhìn kiểu gì cũng giống phòng y tế.

“Không xong rồi! Không xong rồi! Có người định đánh chị cậu đấy! Đông lắm luôn!”

Cô bé vội kéo cô đứng dậy, nhưng tay vừa chạm vào lại rụt ngay về, như thể sợ bẩn người ta.

“Cái gì?! Ai dám động đến chị tôi, tôi xử hết!”

Nguyễn Tâm nổi cơn tam bành, xỏ giày phóng như tên bắn ra ngoài.

Cô bé kia bị phản ứng dữ dội của Nguyễn Tâm dọa đến run bắn, nói lí nhí như chuột: “Hay là mình báo cô giáo trước đi?”

Báo cô giáo?

Nghe câu đó, Nguyễn Tâm khựng lại.

Không đúng cô và Nguyễn Manh đã tốt nghiệp rồi mà.

Mấy hôm trước, Nguyễn Manh còn đi du lịch với bạn trai, còn cô thì ở nhà đọc truyện... Còn giọng nói này...

Nguyễn Tâm cúi nhìn bàn tay mình.

Trắng trẻo mịn màng, nhưng gầy yếu như cành liễu, như chỉ cần bẻ nhẹ là gãy. Ngón tay thon dài có chút hồng nhạt, mu bàn tay còn dán băng keo y tế, giữa có lớp bông mỏng.

“Cái quái gì thế này...”

Cô há miệng, cổ họng khô khốc như cháy nắng.

Nguyễn Tâm nhìn lại cô bé kia, hỏi: “Cô là ai?”

Cô bé giật mình trợn mắt, vội vàng dỗ dành: “Lớp trưởng, cậu sốt lú rồi à? Cậu đừng kích động quá, sức khỏe không tốt mà! tôi là cán sự môn Toán, Lý Tử Thục!”

“Lý Tử Thục.”

Nguyễn Tâm ngẩng đầu nghĩ ngợi, suýt nữa bật thốt: Má ơi!!!

Không phải là con bé theo đuôi em gái nữ chính đó sao?

Trong nguyên tác, Nguyễn Tâm dĩ nhiên khinh thường loại người xấu xí lại hèn mọn như thế làm bạn đồng minh, nhưng cô ta vẫn lợi dụng Lý Tử Thục.

Bởi vì: cô ta là trung tâm cả lớp, mà lại kết giao với một đứa bị cô lập như Lý Tử Thục thì sẽ thể hiện mình vừa bao dung vừa độ lượng. Quan trọng nhất là — Con bé này dễ xài.

“Lý Tử Thục, tôi biết rồi.”

Lấy lại bình tĩnh, Nguyễn Tâm cứng đờ gật đầu, trong lòng thì không biết chửi nguyên chủ bao nhiêu lần rồi.

Là người đọc truyện lâu năm, cô lập tức nhận ra đây là “mô típ kinh điển” nào.

Người khác xuyên sách thì không hiếm, nhưng bản thân xuyên vào thì đúng là xưa nay chưa thấy.

Cô không vội chạy đi làm gì mà cúi nhìn bảng tên trước ngực Lý Tử Thục: Lớp 7A – Lý Tử Thục.

Nguyễn Tâm học lớp 7 thì Diệp Mộ Nhan học lớp 9.

Lớp 9… kết hợp với tiến trình hiện tại trong truyện, cô chắc chắn một điều: Nữ chính đã trọng sinh được gần hai tháng rồi.

“Ù —”

Cùng với một tiếng ù nặng nề, Nguyễn Tâm đột nhiên cảm thấy cổ mình tê rát.

Cô giơ tay sờ thử, lập tức nhận ra có thứ gì đó đang siết dần quanh cổ, mỗi lần siết lại kèm theo cảm giác như bị điện giật.

Ngay sau đó, bên tai vang lên âm thanh thông báo vui vẻ như nhạc chuông giọng nữ máy móc: “Với tư cách là kẻ xâm nhập, xin hãy hoàn thành tâm nguyện của chủ nhân ban đầu: "Xóa bỏ toàn bộ tình cảm của các nam sinh hiện tại dành cho Diệp Mộ Nhan.”

Nguyễn Tâm khẽ rên một tiếng, sắc mặt tái dần đi.

Cái thân thể này đúng là yếu như bánh tráng nhúng nước.

Yếu đến mức chỉ cần nói to thôi cũng đau họng, giờ còn phải chịu đựng kiểu tra tấn này chẳng khác nào cực hình.

Cô túm lấy tay Lý Tử Thục, hỏi: “Diệp Mộ Nhan đang ở đâu?”

Lý Tử Thục lắp bắp:

15

0

2 tháng trước

1 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.