0 chữ
Chương 23
Chương 23
Viên Đào còn thêm vào: “Đi thay đồ đi, nhân tiện cho mấy dì ở đây ngắm luôn.”
“Con đi ngay đây…”
Nguyễn Tâm liếc nhìn mấy quý bà đang cười hiền lành, nổi hết cả da gà.
Hai tiếng sau, trên phố… “Tạm biệt chú Vương ạ.”
Nguyễn Tâm che cây dù ren nhỏ màu trắng, cảm thấy việc mình đang làm đúng là một sự… nhục nhã giữa chốn đông người.
Trước đó, mẹ cô và mấy bà bạn thân đã nghiên cứu tạo hình cho cô cả buổi trời.
Trước tiên là tóc: đuôi tóc hơi cong phải duỗi thẳng, phần mái phải vén nhẹ tự nhiên. Trên đầu nhất định phải có một phụ kiện dễ thương. Trang phục phải ngoan ngoãn, váy nhất định phải qua đầu gối, giày da nhỏ cùng tất trắng là không thể thiếu.
Cuối cùng, quan trọng nhất: phải đánh một chút son môi.
Dễ thương.
Hiện giờ nhìn Nguyễn Tâm từ đầu đến chân chính là hình mẫu “bé ngoan dễ thương” chuẩn mực.
Nghĩ lại mấy lần đi coi mắt trước kia, cô cũng chưa từng ăn diện kỹ thế này!
Cũng vì muốn giữ sự tinh tế ấy, cô xoa cái bụng đói meo, sợ làm bẩn váy trắng, nên quyết định nhịn đói để đi tìm Diệp Mộ Nhan.
Giống như tối hôm qua, cô lại đến khu phố đồ cổ gần đó.
Theo nguyên tác, thời gian này nữ chính thường lang thang ở quanh đây để săn đồ cổ rẻ nhưng quý, lần nào cũng nhờ hào quang nhân vật chính mà nhặt được bảo vật.
Hừ! Đúng là khiến người ta tức ói máu!
Cứ đi vòng vòng mãi, cô cuối cùng cũng đến được khu đồ cổ.
Ánh mắt cô lia một vòng, giờ cô chỉ muốn mau chóng tìm thấy Diệp Mộ Nhan — chỉ cần đối phương xuất hiện, dù cô có ăn diện lộng lẫy cỡ nào cũng không bị cho là quá chói mắt nữa!
“Yo?”
Xem kìa xem kìa, ai đây?
Nguyễn Tâm bất giác lùi lại một bước, đứng chôn chân giữa phố, nhìn chằm chằm An Thâm và Diệp Mộ Nhan.
Hai người họ đang ngồi xổm trước một sạp nhỏ, người bán là một bà cụ ăn mặc lam lũ, trên sạp bày vài cái đĩa cũ kỹ.
Thấy vậy, Nguyễn Tâm liền nở một nụ cười xảo quyệt, nhún nhảy bước tới, giọng ngọt ngào gọi: “Chị ~~ ơi ~~”
Một tiếng gọi rơi xuống, An Thâm và Diệp Mộ Nhan cùng đồng loạt giật mình.
“Đinh!”
Giao diện số liệu lại hiện lên: [Chỉ số Tiểu Ác Ma: -1, hiện tại là 24/9999.]
Cái gì vậy hả!!!!
Nụ cười của Nguyễn Tâm bắt đầu cứng đờ.
Diệp Mộ Nhan quay người lại.
Giữa dòng người, Nguyễn Tâm đang nhìn cô và An Thâm, nhưng không hiểu vì sao, nụ cười của cô dần trở nên gượng gạo, như thể… vừa gặp phải điều gì ngoài ý muốn.
Chẳng lẽ là vì… An Thâm?
Diệp Mộ Nhan đánh giá Nguyễn Tâm từ đầu đến chân, khóe môi bất giác nhếch lên một tia giễu cợt. Hồi trước lần đầu tiên cô ta gặp tên bạn trai cặn bã kia cũng ăn diện rất chỉn chu, ban đầu Diệp Mộ Nhan còn tưởng em gái mình là vì coi trọng, sau mới vỡ lẽ — hóa ra là muốn cướp bạn trai người khác.
"Đinh!"
Âm thanh hệ thống lại vang lên, chỉ số Tiểu Ác Ma hiện tại: [5/9999.]
A a a a a!!!
Á!!!!
Trong lòng Nguyễn Tâm như có một vạn con chuột chũi đang điên cuồng gào thét: Chỉ là gặp mặt nữ chính một chút thôi mà! Sao rớt luôn hai chục điểm tiểu ác ma vậy hả?
“Là em gái của Tiểu Diệp à?” An Thâm mỉm cười dịu dàng.
“Ừ.” Diệp Mộ Nhan gật đầu, tuy miễn cưỡng nhưng vẫn gật.
An Thâm nhìn cô bé nhỏ nhắn, xinh xắn trước mặt, trong chốc lát khó lòng liên hệ được hình ảnh cô nhóc cáu kỉnh đêm qua với cô bé váy trắng trước mặt này.
“Con đi ngay đây…”
Nguyễn Tâm liếc nhìn mấy quý bà đang cười hiền lành, nổi hết cả da gà.
Hai tiếng sau, trên phố… “Tạm biệt chú Vương ạ.”
Nguyễn Tâm che cây dù ren nhỏ màu trắng, cảm thấy việc mình đang làm đúng là một sự… nhục nhã giữa chốn đông người.
Trước đó, mẹ cô và mấy bà bạn thân đã nghiên cứu tạo hình cho cô cả buổi trời.
Trước tiên là tóc: đuôi tóc hơi cong phải duỗi thẳng, phần mái phải vén nhẹ tự nhiên. Trên đầu nhất định phải có một phụ kiện dễ thương. Trang phục phải ngoan ngoãn, váy nhất định phải qua đầu gối, giày da nhỏ cùng tất trắng là không thể thiếu.
Cuối cùng, quan trọng nhất: phải đánh một chút son môi.
Dễ thương.
Hiện giờ nhìn Nguyễn Tâm từ đầu đến chân chính là hình mẫu “bé ngoan dễ thương” chuẩn mực.
Cũng vì muốn giữ sự tinh tế ấy, cô xoa cái bụng đói meo, sợ làm bẩn váy trắng, nên quyết định nhịn đói để đi tìm Diệp Mộ Nhan.
Giống như tối hôm qua, cô lại đến khu phố đồ cổ gần đó.
Theo nguyên tác, thời gian này nữ chính thường lang thang ở quanh đây để săn đồ cổ rẻ nhưng quý, lần nào cũng nhờ hào quang nhân vật chính mà nhặt được bảo vật.
Hừ! Đúng là khiến người ta tức ói máu!
Cứ đi vòng vòng mãi, cô cuối cùng cũng đến được khu đồ cổ.
Ánh mắt cô lia một vòng, giờ cô chỉ muốn mau chóng tìm thấy Diệp Mộ Nhan — chỉ cần đối phương xuất hiện, dù cô có ăn diện lộng lẫy cỡ nào cũng không bị cho là quá chói mắt nữa!
“Yo?”
Xem kìa xem kìa, ai đây?
Nguyễn Tâm bất giác lùi lại một bước, đứng chôn chân giữa phố, nhìn chằm chằm An Thâm và Diệp Mộ Nhan.
Thấy vậy, Nguyễn Tâm liền nở một nụ cười xảo quyệt, nhún nhảy bước tới, giọng ngọt ngào gọi: “Chị ~~ ơi ~~”
Một tiếng gọi rơi xuống, An Thâm và Diệp Mộ Nhan cùng đồng loạt giật mình.
“Đinh!”
Giao diện số liệu lại hiện lên: [Chỉ số Tiểu Ác Ma: -1, hiện tại là 24/9999.]
Cái gì vậy hả!!!!
Nụ cười của Nguyễn Tâm bắt đầu cứng đờ.
Diệp Mộ Nhan quay người lại.
Giữa dòng người, Nguyễn Tâm đang nhìn cô và An Thâm, nhưng không hiểu vì sao, nụ cười của cô dần trở nên gượng gạo, như thể… vừa gặp phải điều gì ngoài ý muốn.
Chẳng lẽ là vì… An Thâm?
Diệp Mộ Nhan đánh giá Nguyễn Tâm từ đầu đến chân, khóe môi bất giác nhếch lên một tia giễu cợt. Hồi trước lần đầu tiên cô ta gặp tên bạn trai cặn bã kia cũng ăn diện rất chỉn chu, ban đầu Diệp Mộ Nhan còn tưởng em gái mình là vì coi trọng, sau mới vỡ lẽ — hóa ra là muốn cướp bạn trai người khác.
Âm thanh hệ thống lại vang lên, chỉ số Tiểu Ác Ma hiện tại: [5/9999.]
A a a a a!!!
Á!!!!
Trong lòng Nguyễn Tâm như có một vạn con chuột chũi đang điên cuồng gào thét: Chỉ là gặp mặt nữ chính một chút thôi mà! Sao rớt luôn hai chục điểm tiểu ác ma vậy hả?
“Là em gái của Tiểu Diệp à?” An Thâm mỉm cười dịu dàng.
“Ừ.” Diệp Mộ Nhan gật đầu, tuy miễn cưỡng nhưng vẫn gật.
An Thâm nhìn cô bé nhỏ nhắn, xinh xắn trước mặt, trong chốc lát khó lòng liên hệ được hình ảnh cô nhóc cáu kỉnh đêm qua với cô bé váy trắng trước mặt này.
15
0
2 tháng trước
3 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
