TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 24
Chương 24

Tiểu Diệp???

Nguyễn Tâm tai thính, vừa nghe đến hai chữ này, tròng mắt suýt thì rớt ra ngoài. Không được!

“Em gái Tiểu Diệp bám chị ghê thật đó.” An Thâm ngây thơ khen một câu.

“Ai bám chị ấy?”

“Là chị ấy bám tôi mới đúng?”

Hai giọng nói đồng thời bật ra.

An Thâm ngẩn người rồi bật cười, cảm thấy hai cô bé này thú vị ghê.

“Em tìm chị?” Diệp Mộ Nhan hỏi.

“Tìm chị?” Nguyễn Tâm cười giả lả, “Tôi tìm chị làm gì chứ?”

An Thâm cố nhịn cười, cúi đầu thì thào: “Xem kìa, em gái Tiểu Diệp đang giận dỗi rồi.”

Nghe vậy, Diệp Mộ Nhan chẳng nói thêm gì.

“Đinh”

Chỉ số Tiểu Ác Ma: [25/9999.]

Làm trò tàu lượn siêu tốc hả trời?

Thấy điểm số hồi lại, Nguyễn Tâm âm thầm thở phào.

Tốt rồi, cô hiểu ra rồi.

Chỉ số này chắc là điểm "chọc nữ chính", càng chọc thì càng tăng.

Ừ, nhất định là thế!

Nguyễn Tâm đi tới, hỏi: “Diệp Mộ Nhan, chị đang làm gì vậy?”

Diệp Mộ Nhan không trả lời, chỉ lặng lẽ mua hết sạch đống đĩa cũ của bà cụ.

“Chào em, em gái Tiểu Diệp.” An Thâm lại nhiệt tình chào hỏi.

“Chào anh, em là Nguyễn Tâm.” Nguyễn Tâm tươi cười rạng rỡ, bắt tay An Thâm, nói liên tục: “Hân hạnh, hân hạnh được gặp anh.”

“Anh là An Thâm, đây là danh thϊếp của anh.” An Thâm cũng cười theo, trong lòng cảm khái cô bé này đổi mặt nhanh quá, rồi đưa danh thϊếp ra.

“Cảm ơn.” Nguyễn Tâm nhận lấy, trong lòng càng thêm thấy An Thâm đúng là thiên thần đội lốt người.

Thật lòng mà nói, có mấy ai chịu đưa danh thϊếp cho một đứa bé mới mười ba tuổi chứ?

Trong lúc hai người nói chuyện, Diệp Mộ Nhan đã mua xong đĩa, lạnh nhạt liếc Nguyễn Tâm một cái.

“Đinh đinh—”

Hai âm thanh đồng thời vang lên.

[Chỉ số Hắc Tâm hiện tại: 15.]

Hệ thống: [Cố lên nhé ~ cảm giác của An Thâm sắp bị kéo ngược rồi, tuyến cốt truyện cũng đang thay đổi đó nha ~]

Nguyễn Tâm vừa vui lại vừa buồn. Vui vì điểm Hắc Hoá tăng, nhưng buồn thì…

Tội nghiệp ghê, chỉ số Tiểu Ác Ma giờ lại còn -1.

“Đi thôi.” Diệp Mộ Nhan bật ngón tay búng vào trán cô, tay còn lại thì xách theo cả đống đĩa cũ.

“Đi cái đầu chị á!” Nguyễn Tâm tức tối nhảy cẫng lên, vươn tay vò đầu Diệp Mộ Nhan.

Diệp Mộ Nhan cũng không chịu thua, giơ tay xoa cho tóc em gái rối như ổ gà.

Tóc của Nguyễn Tâm cực mềm, xoa vào mượt mà trơn tru, cảm giác chẳng khác gì vuốt mèo.

Hai người một qua một lại, chỉ số Tiểu Ác Ma lại hồi phục.

An Thâm bất lực cười khẽ: “Tiểu Diệp, để anh xách giúp em nhé.”

Nói rồi anh cầm lấy đống đĩa trong tay Diệp Mộ Nhan, lại hỏi: “Anh thấy mấy cái đĩa này không giống hàng thật, sao em lại mua?”

Diệp Mộ Nhan hạ giọng nói: “Có một cái là thật.”

Nghe xong, An Thâm gật đầu anh tuyệt đối không dám xem thường cô bé này một chút nào.

“Em thấy là chị thương bà cụ, làm từ thiện thôi chứ gì.”

Nguyễn Tâm, người đã đọc nguyên tác không nhịn được mà buông lời mỉa mai.

Nói xong, cô bất giác cúi thấp mi mắt.

Tuy rằng cô biết mọi chiêu trò trong cuốn tiểu thuyết này, nhưng cô vẫn thích nữ chính thời kỳ đầu — lúc ấy Diệp Mộ Nhan còn rất "con người".

Còn về sau ư?

Về sau nữ chính hoàn toàn mất đi sự đồng cảm. Gặp tình huống kiểu này, nhiều nhất cũng chỉ ép giá mua rẻ rồi bỏ đi.

14

0

2 tháng trước

1 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.