0 chữ
Chương 22
Chương 22
Thật ra khi còn đọc truyện, cô đã thấy điểm này khó hiểu rồi. Bà mẹ kế này miệng thì nói ghét nữ chính, nhưng chưa bao giờ ra tay, còn bảo là không ghét thì lại luôn nói chuyện với vẻ mỉa mai, thậm chí còn cùng nguyên chủ bàn mưu tính kế đối phó với nữ chính.
Viên Đào chỉ vào đầu cô, nhả ra một vòng khói: “Sao con ngốc thế? Mẹ với nó không còn ở cùng một thế hệ nữa rồi. Mẹ ghét nó thì được gì? Nhưng con thì khác. Con là con gái mẹ. Mẹ muốn con sống tốt hơn tất cả mọi người.”
Giọng bà hạ xuống, trầm hơn: “Con và nó… vẫn có thể tranh.”
Nói đến đây, bà nở một nụ cười: “Con làm không tệ nha. Khiến nó tưởng con là đứa em gái tốt. Đúng là, xuất thân nó mạnh hơn con, nhưng con phải biết tận dụng lợi thế. Điều khiển người khác đi làm chuyện mình muốn, so với tự mình ra tay còn sạch sẽ và hiệu quả hơn nhiều…”
Đó, chính là năng lực “nắm quyền.”
Nhưng mà mẹ ơi, con với nữ chính đã trở mặt rồi…
Nguyễn Tâm ôm mặt, trong lòng run rẩy, nghe mẹ nói xong chỉ cảm thấy càng thêm bối rối.
Viên Đào lại hỏi: “Nói đi, con gặp nó làm gì?”
Nguyễn Tâm suy nghĩ một chút, rồi bịa đại: “Hôm qua lúc về con để quên đồ bên chỗ chị ta, tối quay lại lấy thì thấy chị ta đang ở cùng một người đàn ông.”
“Đàn ông?”
Tay cầm điếu thuốc của Viên Đào khựng lại, ánh mắt lập tức sáng lên: “Người đàn ông thế nào? Có thể là điểm yếu đấy.”
Nguyễn Tâm giả vờ khó chịu, nói: “Một tên nhà giàu. Con thấy vest anh ta mặc chắc là hàng đặt may cao cấp, người thì đẹp trai, nhìn chắc chỉ ngoài hai mươi.”
Vừa nói xong, sắc mặt Viên Đào thay đổi, quay sang nhìn con gái với vẻ mặt kiểu: “Người ta gặp được thế mà con thì không?”
Nguyễn Tâm nói tiếp: “Con không muốn hai người đó ở bên nhau.”
“Đương nhiên rồi.”
Viên Đào vỗ vai con gái, giọng mang theo vài phần khích lệ: “Loại đàn ông đó không thể để nó chiếm được.”
“Ừ ừ đúng rồi.”
Nguyễn Tâm gật đầu lấy lệ.
“Vậy con tính sao?” Viên Đào nhìn con.
Nguyễn Tâm lại im lặng.
Tính sao á… giờ cô chỉ còn một cách: "Chờ cho độ hảo cảm của An Thâm đủ cao, rồi tìm cơ hội để anh ta nhìn thấy sợi dây chuyền của nữ chính."
Nhưng vấn đề là An Thâm đâu có biết lai lịch dây chuyền đó. Sau khi mẹ của nữ chính cắt đứt quan hệ với nhà họ Mục thì chưa từng nhắc đến. Làm sao để An Thâm hiểu được ý nghĩa của nó đây?
Cô chỉ còn đúng bảy ngày.
Viên Đào dụi tắt thuốc, đứng dậy. Trước khi đi còn dặn: “Con phải khiến gã đàn ông đó tự biết điều mà rút lui.”
Tự biết điều mà rút lui?
Đầu Nguyễn Tâm như muốn nổ tung. Cô ngửa mặt nhìn trời, cảm thấy cả thế giới lại xám xịt…
Hôm nay… mình nên làm gì đây?
Sau một hồi vật vã suy nghĩ, cô loạng choạng bò dậy khỏi ghế nghỉ.
“Tâm Tâm, con định đi đâu thế?”
Trước mặt người ngoài, Viên Đào lập tức khôi phục vẻ hiền hậu chuẩn “người mẹ mẫu mực”.
Nguyễn Tâm liếc mắt nhìn mấy bà thím nhà giàu đứng bên cạnh mẹ, lập tức biết ý, diễn luôn: “Con đi tìm chị gái.”
“Vậy à.”
Viên Đào nở nụ cười hòa nhã, dịu dàng: “Con gái ra ngoài chơi thì phải mặc đẹp một chút nhé.”
Hàm ý là: mặc kiểu này ra đường thì định để con bé họ Diệp lấn át con đấy à?
Viên Đào chỉ vào đầu cô, nhả ra một vòng khói: “Sao con ngốc thế? Mẹ với nó không còn ở cùng một thế hệ nữa rồi. Mẹ ghét nó thì được gì? Nhưng con thì khác. Con là con gái mẹ. Mẹ muốn con sống tốt hơn tất cả mọi người.”
Giọng bà hạ xuống, trầm hơn: “Con và nó… vẫn có thể tranh.”
Nói đến đây, bà nở một nụ cười: “Con làm không tệ nha. Khiến nó tưởng con là đứa em gái tốt. Đúng là, xuất thân nó mạnh hơn con, nhưng con phải biết tận dụng lợi thế. Điều khiển người khác đi làm chuyện mình muốn, so với tự mình ra tay còn sạch sẽ và hiệu quả hơn nhiều…”
Nhưng mà mẹ ơi, con với nữ chính đã trở mặt rồi…
Nguyễn Tâm ôm mặt, trong lòng run rẩy, nghe mẹ nói xong chỉ cảm thấy càng thêm bối rối.
Viên Đào lại hỏi: “Nói đi, con gặp nó làm gì?”
Nguyễn Tâm suy nghĩ một chút, rồi bịa đại: “Hôm qua lúc về con để quên đồ bên chỗ chị ta, tối quay lại lấy thì thấy chị ta đang ở cùng một người đàn ông.”
“Đàn ông?”
Tay cầm điếu thuốc của Viên Đào khựng lại, ánh mắt lập tức sáng lên: “Người đàn ông thế nào? Có thể là điểm yếu đấy.”
Nguyễn Tâm giả vờ khó chịu, nói: “Một tên nhà giàu. Con thấy vest anh ta mặc chắc là hàng đặt may cao cấp, người thì đẹp trai, nhìn chắc chỉ ngoài hai mươi.”
Vừa nói xong, sắc mặt Viên Đào thay đổi, quay sang nhìn con gái với vẻ mặt kiểu: “Người ta gặp được thế mà con thì không?”
“Đương nhiên rồi.”
Viên Đào vỗ vai con gái, giọng mang theo vài phần khích lệ: “Loại đàn ông đó không thể để nó chiếm được.”
“Ừ ừ đúng rồi.”
Nguyễn Tâm gật đầu lấy lệ.
“Vậy con tính sao?” Viên Đào nhìn con.
Nguyễn Tâm lại im lặng.
Tính sao á… giờ cô chỉ còn một cách: "Chờ cho độ hảo cảm của An Thâm đủ cao, rồi tìm cơ hội để anh ta nhìn thấy sợi dây chuyền của nữ chính."
Nhưng vấn đề là An Thâm đâu có biết lai lịch dây chuyền đó. Sau khi mẹ của nữ chính cắt đứt quan hệ với nhà họ Mục thì chưa từng nhắc đến. Làm sao để An Thâm hiểu được ý nghĩa của nó đây?
Cô chỉ còn đúng bảy ngày.
Viên Đào dụi tắt thuốc, đứng dậy. Trước khi đi còn dặn: “Con phải khiến gã đàn ông đó tự biết điều mà rút lui.”
Đầu Nguyễn Tâm như muốn nổ tung. Cô ngửa mặt nhìn trời, cảm thấy cả thế giới lại xám xịt…
Hôm nay… mình nên làm gì đây?
Sau một hồi vật vã suy nghĩ, cô loạng choạng bò dậy khỏi ghế nghỉ.
“Tâm Tâm, con định đi đâu thế?”
Trước mặt người ngoài, Viên Đào lập tức khôi phục vẻ hiền hậu chuẩn “người mẹ mẫu mực”.
Nguyễn Tâm liếc mắt nhìn mấy bà thím nhà giàu đứng bên cạnh mẹ, lập tức biết ý, diễn luôn: “Con đi tìm chị gái.”
“Vậy à.”
Viên Đào nở nụ cười hòa nhã, dịu dàng: “Con gái ra ngoài chơi thì phải mặc đẹp một chút nhé.”
Hàm ý là: mặc kiểu này ra đường thì định để con bé họ Diệp lấn át con đấy à?
15
0
2 tháng trước
1 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
