0 chữ
Chương 13
Chương 13
Khi đó, Nguyễn Tâm dường như mới chỉ năm tuổi, trông hơi sợ cô, làm gì cũng rụt rè.
“Lại đây.” Cô vẫy tay gọi cô bé.
Nguyễn Tâm thấy thế, cười toe toét chạy lại.
Nụ cười đó rất trong sáng, đến tận bây giờ cô vẫn còn nhớ rõ.
Sau này mỗi ngày tan học, Nguyễn Tâm luôn kéo áo cô, líu lo kể hôm nay ở mẫu giáo ngoan đến mức nào.
Bọn họ không phải chị em ruột, nhưng cô từng nghĩ… tình cảm giữa họ còn hơn cả ruột thịt.
Tại sao? Tại sao cô ấy có thể nhẫn tâm trơ mắt nhìn mình chết?
“Chị là người tốt nhất trên đời!”
“Chị chết luôn đi cho rồi!”
“Diệp Mộ Nhan, bí mật này… có một ngày chị sẽ biết.”
Ba giọng nói đột ngột vang lên cùng lúc bên tai.
Diệp Mộ Nhan lặng lẽ bóc lớp giấy kẹo, đôi mắt màu trà nhạt nhìn có vẻ bình tĩnh, nhưng trong lòng lại đang tính toán điều gì đó khó đoán.
Viên kẹo này là vị dâu.
Lúc mới cho vào miệng thì chua muốn nhăn mặt, nhưng càng nhai càng ngọt, cô chậm rãi nghiền nát nó, khóe môi nhếch lên một nụ cười nửa như chế nhạo, nửa như đang thưởng thức.
Không tệ. Kẹo này… cũng ngon đấy.
Đồ đáng ghét Diệp Mộ Nhan!!!
Nguyễn Tâm ngồi lên xe, tức tối vừa chỉnh tóc vừa nghiến răng.
Cô quay đầu nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, trong lòng bỗng dâng lên một nỗi trống rỗng và mơ hồ khó tả. Dù là chính bản thân mình hay mọi thứ trước mắt… đều khiến người ta khó tin nổi.
Phải rồi — đây là thật.
Cô dựa thẳng ra ghế sau, mệt mỏi đến mức không muốn cử động, cái cảm giác mới mẻ ban đầu cũng đã biến mất từ lâu.
Liệu mình có thể trở về không?
Nguyễn Tâm tự hỏi.
Nhưng… dù không thể trở về cũng chẳng sao cả.
Cô lại tự trả lời, chẳng rõ đó là tự an ủi hay đang cố gắng chấp nhận thực tại.
Quay lại nhìn chặng đường hai mươi mấy năm đã sống, tuy có chút va vấp nhưng chẳng gặp biến cố gì lớn, gia đình cũng khá yên ấm.
Chị cô đã có người yêu, ba mẹ thì vẫn khỏe mạnh, sắp tới còn định chuyển về quê sống cho yên tĩnh.
Có vẻ như… cô chẳng còn điều gì ràng buộc hay phải lo nghĩ nữa.
Tất cả đều rất bình thường — cô, gia đình, cuộc sống.
Nếu phải nói có gì đặc biệt, thì có lẽ là chị cô và người yêu của chị ấy.
Hồi còn đi học, Nguyễn Manh đúng kiểu mọt sách, dù cùng cha mẹ sinh ra nhưng tính cách hai chị em lại hoàn toàn trái ngược.
Nguyễn Manh nói chuyện với người ngoài cực ít, im lặng thì thôi chứ mở miệng ra là bắt bẻ cho bằng được.
Tuổi thanh xuân của chị ấy chôn vùi trong sách vở, sống yên ổn như người đã chết, chẳng gây ra trò gì.
Vậy mà chẳng ai ngờ một ngày nọ, chị cô bỗng dắt về một cô gái, còn cười tươi rói với cả nhà: “Con… với cô ấy đang yêu nhau.”
Còn về đối phương thì sao?
Xinh đẹp, có vẻ điều kiện cũng ổn, nhìn khá là trí thức. Nhưng đôi lúc lại nói năng gì đâu không — cực kỳ "chuunibyou" (hội chứng tuổi teen mê ảo tưởng).
Đúng vậy, người thì trung nhị, mà tên cũng… trung nhị luôn.
Nhưng có lẽ, chỉ có kiểu người như vậy mới có thể cùng chị cô sống trọn đời trong bộ đồ Gothic Lolita…
Nghĩ đến đây, Nguyễn Tâm bỗng khựng lại. Khoan đã, giờ mình nên làm gì?
Với cả, tự dưng nghĩ tới Nguyễn Manh làm gì cơ chứ!!!
“Lại đây.” Cô vẫy tay gọi cô bé.
Nguyễn Tâm thấy thế, cười toe toét chạy lại.
Nụ cười đó rất trong sáng, đến tận bây giờ cô vẫn còn nhớ rõ.
Sau này mỗi ngày tan học, Nguyễn Tâm luôn kéo áo cô, líu lo kể hôm nay ở mẫu giáo ngoan đến mức nào.
Bọn họ không phải chị em ruột, nhưng cô từng nghĩ… tình cảm giữa họ còn hơn cả ruột thịt.
Tại sao? Tại sao cô ấy có thể nhẫn tâm trơ mắt nhìn mình chết?
“Chị là người tốt nhất trên đời!”
“Chị chết luôn đi cho rồi!”
“Diệp Mộ Nhan, bí mật này… có một ngày chị sẽ biết.”
Ba giọng nói đột ngột vang lên cùng lúc bên tai.
Diệp Mộ Nhan lặng lẽ bóc lớp giấy kẹo, đôi mắt màu trà nhạt nhìn có vẻ bình tĩnh, nhưng trong lòng lại đang tính toán điều gì đó khó đoán.
Lúc mới cho vào miệng thì chua muốn nhăn mặt, nhưng càng nhai càng ngọt, cô chậm rãi nghiền nát nó, khóe môi nhếch lên một nụ cười nửa như chế nhạo, nửa như đang thưởng thức.
Không tệ. Kẹo này… cũng ngon đấy.
Đồ đáng ghét Diệp Mộ Nhan!!!
Nguyễn Tâm ngồi lên xe, tức tối vừa chỉnh tóc vừa nghiến răng.
Cô quay đầu nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, trong lòng bỗng dâng lên một nỗi trống rỗng và mơ hồ khó tả. Dù là chính bản thân mình hay mọi thứ trước mắt… đều khiến người ta khó tin nổi.
Phải rồi — đây là thật.
Cô dựa thẳng ra ghế sau, mệt mỏi đến mức không muốn cử động, cái cảm giác mới mẻ ban đầu cũng đã biến mất từ lâu.
Liệu mình có thể trở về không?
Nguyễn Tâm tự hỏi.
Nhưng… dù không thể trở về cũng chẳng sao cả.
Cô lại tự trả lời, chẳng rõ đó là tự an ủi hay đang cố gắng chấp nhận thực tại.
Chị cô đã có người yêu, ba mẹ thì vẫn khỏe mạnh, sắp tới còn định chuyển về quê sống cho yên tĩnh.
Có vẻ như… cô chẳng còn điều gì ràng buộc hay phải lo nghĩ nữa.
Tất cả đều rất bình thường — cô, gia đình, cuộc sống.
Nếu phải nói có gì đặc biệt, thì có lẽ là chị cô và người yêu của chị ấy.
Hồi còn đi học, Nguyễn Manh đúng kiểu mọt sách, dù cùng cha mẹ sinh ra nhưng tính cách hai chị em lại hoàn toàn trái ngược.
Nguyễn Manh nói chuyện với người ngoài cực ít, im lặng thì thôi chứ mở miệng ra là bắt bẻ cho bằng được.
Tuổi thanh xuân của chị ấy chôn vùi trong sách vở, sống yên ổn như người đã chết, chẳng gây ra trò gì.
Vậy mà chẳng ai ngờ một ngày nọ, chị cô bỗng dắt về một cô gái, còn cười tươi rói với cả nhà: “Con… với cô ấy đang yêu nhau.”
Xinh đẹp, có vẻ điều kiện cũng ổn, nhìn khá là trí thức. Nhưng đôi lúc lại nói năng gì đâu không — cực kỳ "chuunibyou" (hội chứng tuổi teen mê ảo tưởng).
Đúng vậy, người thì trung nhị, mà tên cũng… trung nhị luôn.
Nhưng có lẽ, chỉ có kiểu người như vậy mới có thể cùng chị cô sống trọn đời trong bộ đồ Gothic Lolita…
Nghĩ đến đây, Nguyễn Tâm bỗng khựng lại. Khoan đã, giờ mình nên làm gì?
Với cả, tự dưng nghĩ tới Nguyễn Manh làm gì cơ chứ!!!
15
0
2 tháng trước
3 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
