0 chữ
Chương 12
Chương 12
Nhưng thì sao chứ!!! Tất cả điều đó không thể che giấu được khí thế 1m9 trong lòng cô!
Nguyễn Tâm thầm đắc ý, ngẩng đầu lên, rất ra vẻ lạnh lùng nói: “Dạo này chị… kiêu thật đấy…”
“A——!!! Ai cho mày đạp tường hả?!!!”
Còn chưa kịp “ra oai” xong, một bác gái gào lên như heo bị chọc tiết, làm Nguyễn Tâm giật bắn mình, người chúi về phía trước, mặt đập ngay vào... Diệp Mộ Nhan.
Diệp Mộ Nhan tiện tay nắm lấy đầu cô, cười gượng với bác gái: “Xin lỗi bác Tống ạ.”
Hử? Đây là… giọng của nữ chính?!
Nguyễn Tâm tròn mắt, khó tin nhìn Diệp Mộ Nhan — cái giọng trong veo đầy sức sống vừa rồi thực sự là của cô ấy sao?
“À, thì ra là Tiểu Diệp à~”
Bác gái lập tức đổi sắc mặt, như thể mùa xuân gõ cửa, mặt đầy nếp nhăn cũng tươi như hoa: “Ấy da, không có chuyện gì to tát cả~”
Diệp Mộ Nhan tỏ vẻ khó xử, định nói lại thôi: “Cái đó… em gái cháu… đầu óc nó hơi… ừm… hơi đần.”
Vừa nói vừa gõ “cốc cốc” mấy cái lên đầu Nguyễn Tâm, giọng ngọt đến phát buồn nôn: “Tâm Tâm ngoan ~ Mau xin lỗi bác Tống đi nào~”
NỮ CHÍNH, XIN Chị Gϊếŧ LUÔN TÔI ĐI!!!
Nguyễn Tâm nổi hết da gà, người cứng đờ như khúc gỗ, quay ngoắt lại, đối mặt với bác Tống, vẻ mặt gượng gạo: “Cháu… xin lỗi…”
Bác Tống nhìn cô, trong lòng thầm nghĩ: Ồ hô, con bé này cứ ngơ ngơ ngáo ngáo, chẳng lẽ đầu óc thực sự có vấn đề?
Thế là bà liền bắt đầu giọng điệu từ mẫu khuyên bảo: “Tiểu Diệp à, cháu đừng có gõ đầu em nữa.”
“Cháu biết rồi, bác Tống.”
Diệp Mộ Nhan vẫn cười tươi như hoa, tay không quên xoa xoa vò vò đầu Nguyễn Tâm, chỉ chốc lát đã biến thành tổ quạ chính hiệu.
“Đi thôi, chú Vương tới rồi.”
Đợi bác Tống đi khuất, Diệp Mộ Nhan ngay lập tức “lật mặt” y như diễn tuồng Xuyên kịch.
Nguyễn Tâm trừng mắt nhìn cô, tức đến nỗi máu sôi sùng sục trong người.
Đồ nữ chính đáng ghét!
Nói cô đầu óc có vấn đề thì thôi đi, lại còn gõ đầu cô! Cả mẹ và chị cô còn chưa từng gõ cô cái nào!
Diệp Mộ Nhan chẳng thèm quan tâm, cầm sách lên lầu luôn.
Tới cửa phòng, cô quay đầu nhìn xuống dưới lầu, đợi xe rời đi mới lấy chìa khóa mở cửa.
Vào nhà thay giày xong, cô vứt sách và kính qua một bên, bắt đầu lục trong phòng tìm bộ đồ ngủ.
Tắm xong, cô ngồi bên cửa sổ, lặng lẽ nhìn sang căn nhà đối diện.
Dạo gần đây cô luôn để ý động tĩnh bên đó.
Ở đó có một người — một người “không đơn giản”, hiện giờ đang trong giai đoạn sa sút. Nếu lúc này cô ra tay giúp đỡ, có thể sẽ giành được một lá bài tẩy cho mình.
Giờ cô không thể sống tùy tiện như kiếp trước nữa.
Diệp Mộ Nhan siết chặt sợi dây chuyền trên cổ, thầm nghĩ: Thời gian gần đây nhờ buôn đá quý, cũng tích được chút tiền rồi — không ít đâu, có thể tận dụng.
Thu lại tinh thần, cô đứng dậy, lôi viên kẹo trong túi quần đồng phục ra.
Chỉ một viên kẹo mà muốn xí xóa mọi chuyện à?
Khóe mắt Diệp Mộ Nhan ánh lên một tia giễu cợt, tay nắm viên kẹo giơ lên ngang miệng thùng rác — chỉ cần buông tay, nó sẽ rơi vào trong ngay.
Nhưng cô lại không buông nổi.
Mỗi lần do dự, trong đầu cô lại hiện lên hình ảnh lần đầu tiên gặp Nguyễn Tâm.
Nguyễn Tâm thầm đắc ý, ngẩng đầu lên, rất ra vẻ lạnh lùng nói: “Dạo này chị… kiêu thật đấy…”
“A——!!! Ai cho mày đạp tường hả?!!!”
Còn chưa kịp “ra oai” xong, một bác gái gào lên như heo bị chọc tiết, làm Nguyễn Tâm giật bắn mình, người chúi về phía trước, mặt đập ngay vào... Diệp Mộ Nhan.
Diệp Mộ Nhan tiện tay nắm lấy đầu cô, cười gượng với bác gái: “Xin lỗi bác Tống ạ.”
Hử? Đây là… giọng của nữ chính?!
Nguyễn Tâm tròn mắt, khó tin nhìn Diệp Mộ Nhan — cái giọng trong veo đầy sức sống vừa rồi thực sự là của cô ấy sao?
“À, thì ra là Tiểu Diệp à~”
Bác gái lập tức đổi sắc mặt, như thể mùa xuân gõ cửa, mặt đầy nếp nhăn cũng tươi như hoa: “Ấy da, không có chuyện gì to tát cả~”
Vừa nói vừa gõ “cốc cốc” mấy cái lên đầu Nguyễn Tâm, giọng ngọt đến phát buồn nôn: “Tâm Tâm ngoan ~ Mau xin lỗi bác Tống đi nào~”
NỮ CHÍNH, XIN Chị Gϊếŧ LUÔN TÔI ĐI!!!
Nguyễn Tâm nổi hết da gà, người cứng đờ như khúc gỗ, quay ngoắt lại, đối mặt với bác Tống, vẻ mặt gượng gạo: “Cháu… xin lỗi…”
Bác Tống nhìn cô, trong lòng thầm nghĩ: Ồ hô, con bé này cứ ngơ ngơ ngáo ngáo, chẳng lẽ đầu óc thực sự có vấn đề?
Thế là bà liền bắt đầu giọng điệu từ mẫu khuyên bảo: “Tiểu Diệp à, cháu đừng có gõ đầu em nữa.”
“Cháu biết rồi, bác Tống.”
Diệp Mộ Nhan vẫn cười tươi như hoa, tay không quên xoa xoa vò vò đầu Nguyễn Tâm, chỉ chốc lát đã biến thành tổ quạ chính hiệu.
Đợi bác Tống đi khuất, Diệp Mộ Nhan ngay lập tức “lật mặt” y như diễn tuồng Xuyên kịch.
Nguyễn Tâm trừng mắt nhìn cô, tức đến nỗi máu sôi sùng sục trong người.
Đồ nữ chính đáng ghét!
Nói cô đầu óc có vấn đề thì thôi đi, lại còn gõ đầu cô! Cả mẹ và chị cô còn chưa từng gõ cô cái nào!
Diệp Mộ Nhan chẳng thèm quan tâm, cầm sách lên lầu luôn.
Tới cửa phòng, cô quay đầu nhìn xuống dưới lầu, đợi xe rời đi mới lấy chìa khóa mở cửa.
Vào nhà thay giày xong, cô vứt sách và kính qua một bên, bắt đầu lục trong phòng tìm bộ đồ ngủ.
Tắm xong, cô ngồi bên cửa sổ, lặng lẽ nhìn sang căn nhà đối diện.
Dạo gần đây cô luôn để ý động tĩnh bên đó.
Ở đó có một người — một người “không đơn giản”, hiện giờ đang trong giai đoạn sa sút. Nếu lúc này cô ra tay giúp đỡ, có thể sẽ giành được một lá bài tẩy cho mình.
Diệp Mộ Nhan siết chặt sợi dây chuyền trên cổ, thầm nghĩ: Thời gian gần đây nhờ buôn đá quý, cũng tích được chút tiền rồi — không ít đâu, có thể tận dụng.
Thu lại tinh thần, cô đứng dậy, lôi viên kẹo trong túi quần đồng phục ra.
Chỉ một viên kẹo mà muốn xí xóa mọi chuyện à?
Khóe mắt Diệp Mộ Nhan ánh lên một tia giễu cợt, tay nắm viên kẹo giơ lên ngang miệng thùng rác — chỉ cần buông tay, nó sẽ rơi vào trong ngay.
Nhưng cô lại không buông nổi.
Mỗi lần do dự, trong đầu cô lại hiện lên hình ảnh lần đầu tiên gặp Nguyễn Tâm.
13
0
2 tháng trước
1 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
