0 chữ
Chương 14
Chương 14
Nếu không phải vì cái link mà bà chị gửi thì cô đã chẳng xuyên sách rồi còn gì!!!
Nguyễn Tâm gõ gõ đầu mình, trong lòng như muốn nổ tung.
“Tâm Tâm về rồi à?”
Còn chưa kịp nghĩ tiếp, xe đã dừng lại trước cửa nhà họ Diệp. Ngoài xe, một người phụ nữ khoảng ngoài bốn mươi gõ nhẹ cửa kính.
Nguyễn Tâm liếc nhìn — đoán chừng đây là chị Hoàng, người giúp việc lâu năm của nhà họ Diệp.
“Vâng, buổi chiều tốt lành…”
Xuống xe, Nguyễn Tâm đứng trước tòa biệt thự lớn — cảm giác chói mắt vô cùng.
Chị Hoàng nhìn vào xe, khẽ thở dài: “Tiểu Nhan lại chưa về à?”
Chuyện này, Nguyễn Tâm cũng quen rồi.
Câu này đối với cô chẳng khác gì lời thoại mặc định của NPC. Chị Hoàng vốn là người mẹ nữ chính mời về năm xưa, sau khi bà ấy qua đời, chị cùng bảo mẫu là người chăm lo cho Diệp Mộ Nhan đến lớn.
Xét về tình cảm, về đạo nghĩa thì không có gì để chê. Nhưng khổ nỗi, nguyên chủ lại không nghĩ vậy.
Đi vào phòng khách, Nguyễn Tâm hờ hững nói: “Chị ấy học lớp 9 rồi, đang ôn thi học kỳ hai, bận chứ ạ.”
“Ờ, cũng phải…”
Chị Hoàng gật đầu, nhưng rồi giật mình: “Ơ sao trán em lại nóng hơn cả lúc sáng thế?”
Nguyễn Tâm sờ sờ trán, giọng nhẹ bẫng: “Không sao đâu ạ.”
Chị Hoàng nhìn cô với ánh mắt kinh ngạc, trong lòng không khỏi nghi hoặc — Con bé này trước chỉ cần trầy da một tí là rêи ɾỉ cả ngày, giờ lại mạnh mẽ thế này?
Không lẽ… sốt đến lú luôn rồi?
Nghĩ tới nghĩ lui, chị Hoàng bỗng nói: “Không được, để chị gọi điện cho ông bà Diệp.”
Vừa nghe nhắc đến hai vị đó, đầu Nguyễn Tâm lập tức đau như búa bổ.
Cô thật sự không muốn dây vào hai người phiền phức kia, đặc biệt là mẹ Nguyễn Tâm — người phụ nữ đó đúng là không phải dạng vừa!
Xét về khoản "giả bộ dịu dàng, hiền thục", bà ấy đúng chuẩn trùm đời đầu.
Mấy năm nay, dù không sinh được con cho ba Diệp, nhưng với khả năng dỗ ngon dỗ ngọt siêu cấp, bà ấy vẫn khiến ông mê mẩn như điếu đổ.
“Không cần đâu ạ!”
Cô vội vàng ngăn lại, cố gắng học theo kiểu "ngoan ngoãn hiểu chuyện" của nguyên chủ: “Ba mẹ đi B thị dự tiệc rồi mà, chắc một lúc lâu nữa mới về được. Mình đừng làm họ lo lắng thêm ạ.”
“Vậy… để chị gọi cho bác sĩ Trương sau nhé.”
Chị Hoàng bắt đầu thấy thương, giọng điệu cũng dịu lại hẳn: “Tâm Tâm muốn ăn gì nào?”
“Bình thường là được rồi ạ.”
Nguyễn Tâm cảm thấy miệng nhạt nhẽo, cũng chẳng còn tâm trạng đòi hỏi gì.
Dù chị Hoàng thân thiết hơn với Diệp Mộ Nhan, nhưng với cô cũng rất quan tâm. Bữa tối được chuẩn bị cực kỳ tinh tế, từ món chính đến món tráng miệng và trái cây món nào cô thích đều có đủ.
Và kết quả là… Dù miệng nói không muốn ăn, Nguyễn Tâm vẫn quất ba bát cơm đầy.
Sự kiện này khiến chị Hoàng và mấy cô giúp việc tái mặt vì sốc.
Nhưng bản thân Nguyễn Tâm thì thấy… rất bình thường.
Khác với nguyên chủ ăn ít dễ no, từ trước khi xuyên sách cô đã ăn khỏe. Cộng thêm một điểm khác biệt lớn — cô cao hơn nguyên chủ.
Chỉ cần nhắc đến chiều cao là tâm trạng cô tụt dốc không phanh.
Nếu cô là nguyên chủ thật thì đã đè đầu nữ chính mà “dạy dỗ” mấy trận rồi!
Bực thiệt chứ!
Nghiến răng nghiến lợi, từ hôm nay trở đi, Nguyễn Tâm chính thức nuôi mộng "cao lên từng ngày"!
Nguyễn Tâm gõ gõ đầu mình, trong lòng như muốn nổ tung.
“Tâm Tâm về rồi à?”
Còn chưa kịp nghĩ tiếp, xe đã dừng lại trước cửa nhà họ Diệp. Ngoài xe, một người phụ nữ khoảng ngoài bốn mươi gõ nhẹ cửa kính.
Nguyễn Tâm liếc nhìn — đoán chừng đây là chị Hoàng, người giúp việc lâu năm của nhà họ Diệp.
“Vâng, buổi chiều tốt lành…”
Xuống xe, Nguyễn Tâm đứng trước tòa biệt thự lớn — cảm giác chói mắt vô cùng.
Chị Hoàng nhìn vào xe, khẽ thở dài: “Tiểu Nhan lại chưa về à?”
Chuyện này, Nguyễn Tâm cũng quen rồi.
Câu này đối với cô chẳng khác gì lời thoại mặc định của NPC. Chị Hoàng vốn là người mẹ nữ chính mời về năm xưa, sau khi bà ấy qua đời, chị cùng bảo mẫu là người chăm lo cho Diệp Mộ Nhan đến lớn.
Đi vào phòng khách, Nguyễn Tâm hờ hững nói: “Chị ấy học lớp 9 rồi, đang ôn thi học kỳ hai, bận chứ ạ.”
“Ờ, cũng phải…”
Chị Hoàng gật đầu, nhưng rồi giật mình: “Ơ sao trán em lại nóng hơn cả lúc sáng thế?”
Nguyễn Tâm sờ sờ trán, giọng nhẹ bẫng: “Không sao đâu ạ.”
Chị Hoàng nhìn cô với ánh mắt kinh ngạc, trong lòng không khỏi nghi hoặc — Con bé này trước chỉ cần trầy da một tí là rêи ɾỉ cả ngày, giờ lại mạnh mẽ thế này?
Không lẽ… sốt đến lú luôn rồi?
Nghĩ tới nghĩ lui, chị Hoàng bỗng nói: “Không được, để chị gọi điện cho ông bà Diệp.”
Vừa nghe nhắc đến hai vị đó, đầu Nguyễn Tâm lập tức đau như búa bổ.
Cô thật sự không muốn dây vào hai người phiền phức kia, đặc biệt là mẹ Nguyễn Tâm — người phụ nữ đó đúng là không phải dạng vừa!
Mấy năm nay, dù không sinh được con cho ba Diệp, nhưng với khả năng dỗ ngon dỗ ngọt siêu cấp, bà ấy vẫn khiến ông mê mẩn như điếu đổ.
“Không cần đâu ạ!”
Cô vội vàng ngăn lại, cố gắng học theo kiểu "ngoan ngoãn hiểu chuyện" của nguyên chủ: “Ba mẹ đi B thị dự tiệc rồi mà, chắc một lúc lâu nữa mới về được. Mình đừng làm họ lo lắng thêm ạ.”
“Vậy… để chị gọi cho bác sĩ Trương sau nhé.”
Chị Hoàng bắt đầu thấy thương, giọng điệu cũng dịu lại hẳn: “Tâm Tâm muốn ăn gì nào?”
“Bình thường là được rồi ạ.”
Nguyễn Tâm cảm thấy miệng nhạt nhẽo, cũng chẳng còn tâm trạng đòi hỏi gì.
Dù chị Hoàng thân thiết hơn với Diệp Mộ Nhan, nhưng với cô cũng rất quan tâm. Bữa tối được chuẩn bị cực kỳ tinh tế, từ món chính đến món tráng miệng và trái cây món nào cô thích đều có đủ.
Sự kiện này khiến chị Hoàng và mấy cô giúp việc tái mặt vì sốc.
Nhưng bản thân Nguyễn Tâm thì thấy… rất bình thường.
Khác với nguyên chủ ăn ít dễ no, từ trước khi xuyên sách cô đã ăn khỏe. Cộng thêm một điểm khác biệt lớn — cô cao hơn nguyên chủ.
Chỉ cần nhắc đến chiều cao là tâm trạng cô tụt dốc không phanh.
Nếu cô là nguyên chủ thật thì đã đè đầu nữ chính mà “dạy dỗ” mấy trận rồi!
Bực thiệt chứ!
Nghiến răng nghiến lợi, từ hôm nay trở đi, Nguyễn Tâm chính thức nuôi mộng "cao lên từng ngày"!
14
0
2 tháng trước
1 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
