0 chữ
Chương 11
Chương 11
Sau mấy lần “đυ.ng tường”, Nguyễn Tâm cũng bắt đầu dẹp luôn ý định kết bạn với nữ chính. Còn Diệp Mộ Nhan thì cũng không giấu được sự rối bời trong lòng — cái “mặt khác” của cô em gái này, thực sự khiến người ta khó mà đoán nổi.
Đột nhiên, Diệp Mộ Nhan lên tiếng hỏi: “Cô đã ghét tôi như vậy, tại sao còn đứng ra giúp tôi?”
Nguyễn Tâm giả vờ ngơ ngác: “Tôi từng nói là tôi ghét chị à?”
Diệp Mộ Nhan càng nghe càng không hiểu nổi, nhưng vẫn đáp: “Cô mắng người trông y như cái ấm nước sôi.”
Nguyễn Tâm không chịu kém cạnh: “Chỗ nào chứ, so sao được với chị – đánh người y như cái quạt máy!”
Nói xong, cả hai đứa đều phá lên cười, trong lòng lại cùng nhau mắng đối phương là đồ não tàn.
“Diệp Mộ Nhan.”
Nguyễn Tâm ho nhẹ một tiếng, ngưng cười, giọng trở nên nghiêm túc.
Diệp Mộ Nhan đáp: “Có gì nói luôn đi.”
Nguyễn Tâm hỏi: “Chị đã hỏi tôi, vậy tôi cũng hỏi lại chị. Chị… có phải rất ghét tôi không?”
Diệp Mộ Nhan khựng tay lại, chậm rãi nói: “Câu này… đáng lẽ cô nên tự hỏi mình.”
Đúng vậy.
Nguyên chủ trước đây đã gây ra tổn thương rất lớn cho nữ chính — trước thì tán tỉnh bạn trai người ta, sau đó lại cấu kết với người ngoài để hãm hại cô.
Tàn nhẫn nhất là, trước khi chết vẫn không quên đâm cô một nhát cuối cùng.
Nói không hận? Sao có thể?
Nguyễn Tâm nhai viên kẹo cứng trong miệng, hương táo nồng đậm lan khắp khoang miệng, nhưng trong lòng lại rối bời, nhai kẹo chẳng khác gì nhai mảnh thủy tinh.
Có lẽ… cô và Diệp Mộ Nhan, định sẵn là không thể làm bạn được rồi.
Nghĩ đến đây, Nguyễn Tâm cũng cứng lòng: “Chị ghét tôi cũng không sao, có một số chuyện… tôi vẫn sẽ làm.”
Ví dụ như đá bay hết mấy tên đàn ông xung quanh chị.
“Cô tưởng tôi sợ à?”
Diệp Mộ Nhan thản nhiên đáp, chẳng hề nao núng.
Cô không sợ kẻ địch chính diện, chỉ ngại những đòn lén lút và âm mưu đằng sau. Nhưng càng như vậy, cô lại càng muốn biết — tại sao người này lại nhất quyết muốn hủy hoại cô?
Lẽ nào cô đã từng đối xử tệ bạc với người ta?
Không, cô vẫn luôn cho rằng mình đã rất nhân từ rồi.
Nhớ lại kiếp trước, khi còn chưa trọng sinh, cô luôn coi Nguyễn Tâm là người thân duy nhất, dù lúc vinh hay khi nhục cũng muốn cùng chia sẻ. Vậy mà đổi lại là cái gì?
“Tới rồi.”
Diệp Mộ Nhan phanh xe lại, sắc mặt không vui: “Mọc rễ rồi hả? Xuống xe.”
Nguyễn Tâm hít hít mũi, đầu còn hơi choáng, nhưng vẫn rất dứt khoát nhảy xuống.
Có điều, bị đuổi như thế đúng là không cam lòng. Cô đường đường là một nữ phụ cứng cỏi trong truyện xuyên sách, làm sao có thể dễ dàng bị nữ chính đè đầu cưỡi cổ?
Thời buổi bây giờ truyện nữ phụ ngược dòng quá nhiều rồi, ai là vai chính còn chưa chắc đâu nhé…
Không biết từ lúc nào, Nguyễn Tâm lại bị nguyên chủ ảnh hưởng, ánh mắt thoáng trở nên âm u lạnh lẽo.
“Diệp Mộ Nhan.”
Cô ngẩng đầu, xoay người lại, tay đút vào túi áo đồng phục học sinh.
“Nói đi.” Diệp Mộ Nhan đang khóa xe, chẳng thèm quay đầu.
Nguyễn Tâm sải bước đi tới, dáng vẻ như thể ai cũng không quen, “bụp” một phát giơ chân lên đạp vào tường, chặn đường Diệp Mộ Nhan.
Hehehe, bất ngờ chưa?
Tuy rằng cô thấp hơn nữ chính, tuy rằng mặt cô bây giờ đang đúng ngay... ngực nữ chính. Tuy rằng chân đạp lên tường hơi đau một chút...
Đột nhiên, Diệp Mộ Nhan lên tiếng hỏi: “Cô đã ghét tôi như vậy, tại sao còn đứng ra giúp tôi?”
Nguyễn Tâm giả vờ ngơ ngác: “Tôi từng nói là tôi ghét chị à?”
Diệp Mộ Nhan càng nghe càng không hiểu nổi, nhưng vẫn đáp: “Cô mắng người trông y như cái ấm nước sôi.”
Nguyễn Tâm không chịu kém cạnh: “Chỗ nào chứ, so sao được với chị – đánh người y như cái quạt máy!”
Nói xong, cả hai đứa đều phá lên cười, trong lòng lại cùng nhau mắng đối phương là đồ não tàn.
“Diệp Mộ Nhan.”
Nguyễn Tâm ho nhẹ một tiếng, ngưng cười, giọng trở nên nghiêm túc.
Nguyễn Tâm hỏi: “Chị đã hỏi tôi, vậy tôi cũng hỏi lại chị. Chị… có phải rất ghét tôi không?”
Diệp Mộ Nhan khựng tay lại, chậm rãi nói: “Câu này… đáng lẽ cô nên tự hỏi mình.”
Đúng vậy.
Nguyên chủ trước đây đã gây ra tổn thương rất lớn cho nữ chính — trước thì tán tỉnh bạn trai người ta, sau đó lại cấu kết với người ngoài để hãm hại cô.
Tàn nhẫn nhất là, trước khi chết vẫn không quên đâm cô một nhát cuối cùng.
Nói không hận? Sao có thể?
Nguyễn Tâm nhai viên kẹo cứng trong miệng, hương táo nồng đậm lan khắp khoang miệng, nhưng trong lòng lại rối bời, nhai kẹo chẳng khác gì nhai mảnh thủy tinh.
Có lẽ… cô và Diệp Mộ Nhan, định sẵn là không thể làm bạn được rồi.
Nghĩ đến đây, Nguyễn Tâm cũng cứng lòng: “Chị ghét tôi cũng không sao, có một số chuyện… tôi vẫn sẽ làm.”
“Cô tưởng tôi sợ à?”
Diệp Mộ Nhan thản nhiên đáp, chẳng hề nao núng.
Cô không sợ kẻ địch chính diện, chỉ ngại những đòn lén lút và âm mưu đằng sau. Nhưng càng như vậy, cô lại càng muốn biết — tại sao người này lại nhất quyết muốn hủy hoại cô?
Lẽ nào cô đã từng đối xử tệ bạc với người ta?
Không, cô vẫn luôn cho rằng mình đã rất nhân từ rồi.
Nhớ lại kiếp trước, khi còn chưa trọng sinh, cô luôn coi Nguyễn Tâm là người thân duy nhất, dù lúc vinh hay khi nhục cũng muốn cùng chia sẻ. Vậy mà đổi lại là cái gì?
“Tới rồi.”
Diệp Mộ Nhan phanh xe lại, sắc mặt không vui: “Mọc rễ rồi hả? Xuống xe.”
Nguyễn Tâm hít hít mũi, đầu còn hơi choáng, nhưng vẫn rất dứt khoát nhảy xuống.
Có điều, bị đuổi như thế đúng là không cam lòng. Cô đường đường là một nữ phụ cứng cỏi trong truyện xuyên sách, làm sao có thể dễ dàng bị nữ chính đè đầu cưỡi cổ?
Không biết từ lúc nào, Nguyễn Tâm lại bị nguyên chủ ảnh hưởng, ánh mắt thoáng trở nên âm u lạnh lẽo.
“Diệp Mộ Nhan.”
Cô ngẩng đầu, xoay người lại, tay đút vào túi áo đồng phục học sinh.
“Nói đi.” Diệp Mộ Nhan đang khóa xe, chẳng thèm quay đầu.
Nguyễn Tâm sải bước đi tới, dáng vẻ như thể ai cũng không quen, “bụp” một phát giơ chân lên đạp vào tường, chặn đường Diệp Mộ Nhan.
Hehehe, bất ngờ chưa?
Tuy rằng cô thấp hơn nữ chính, tuy rằng mặt cô bây giờ đang đúng ngay... ngực nữ chính. Tuy rằng chân đạp lên tường hơi đau một chút...
14
0
2 tháng trước
1 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
