TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 14
Chương 14: Nghèo rớt mồng tơi

Giang Ngọc Tuân không vội hành động, mà trở về phủ chợp mắt một lát trước đã.

Khi tỉnh dậy, quản sự điền trang đã đem sổ sách đặt lên bàn cho y.

“...Nói vậy mấy năm nay, việc tu sửa và duy trì điền trang đều dựa vào bổng lộc của phụ thân ta à?”

Giọng Giang Ngọc Tuân đặc biệt khó nhọc.

Trong sổ sách của điền trang, chẳng những không dư ra được đồng nào, mà mỗi năm còn thâm hụt không ít, phải lấy bạc bù vào.

Cứu mạng! Sao y còn nghèo hơn cả tưởng tượng thế này?

Quản sự gượng cười hai tiếng, chân thành gật đầu: “Chinh Nam đại tướng quân bận việc binh đao, không rảnh quản lý điền trang. Lương thực chúng ta thu hoạch mỗi năm chỉ đủ chi dùng thường nhật.”

Đúng là nực cười hết chỗ nói!

Điền trang thời hậu thế phát triển kinh tế rất cao.

Khi loạn lạc xảy ra, chỉ cần đóng cửa là tự thành chợ, chẳng khác gì thành trì nhỏ, tự cung tự cấp, lần lượt vượt qua các cuộc loạn thế.

Giang Ngọc Tuân vốn tưởng mình cũng có thể làm được như vậy.

Nào ngờ chưa kịp mơ mộng bao lâu đã bị hiện thực đánh cho tan nát.

Với thân phận con cháu công thần đã mất, y vốn được lĩnh ba năm bổng lộc.

Giờ thì số bạc đó cũng bị tịch thu mất rồi.

Muốn co đầu rút cổ sống qua loạn thế?

Đúng là vọng tưởng!

... Ứng Trường Xuyên, ngươi giỏi lắm.

Giang Ngọc Tuân đặt sổ sách xuống, day day mi tâm, ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ: “Hình như mưa đã ngớt hơn một chút, chi bằng nhân lúc này đến linh đường xem thử.”

Chinh Nam tướng quân được mai táng tại quận Lan Trạch, nhưng ở phủ tại Chiêu Đô, cũng đã lập sẵn phần mộ y quan cùng linh đường để tưởng niệm.

Xét tình lẫn lý, y đều nên đến thăm viếng một chuyến.

“Phải phải.” Quản sự nhận lại sổ sách, vội vàng gọi đứa con trai cũng làm gia nhân gần đó: “Liễu Nhuận, dẫn công tử đến Tây trang.”

Thiếu niên mặc áo xanh lập tức cầm ô, chạy đến: “Công tử, bên này ạ.”

Tuy điền trang nghèo khó, nhưng rộng lớn hơn tưởng tượng của Giang Ngọc Tuân rất nhiều.

Ngoài ruộng đồng, vườn rau, còn có hồ đầm trải rộng, và một ngọn núi hoang ở phía sau.

Sắp đến nơi thì mưa lại trút xuống dữ dội.

“Công tử, hay là chúng ta tìm chỗ nào đó tránh mưa trước?” Cơn mưa lớn đổ xuống trong thoáng chốc khiến thiếu niên ướt sũng, Liễu Nhuận vội tiến lên che ô cho y: “Nếu để cảm lạnh thì không hay đâu.”

Thiếu niên lắc đầu: “Không sao, chẳng phải sắp tới rồi à?”

Y vừa dứt lời, thì từ không xa truyền đến một tràng tiếng động ầm ầm.

Y theo phản xạ ngoảnh lại, chỉ thấy một mảng đá vụn lẫn bùn đất từ sườn núi đổ ào xuống.

Cây non cũng bị bật gốc, lăn lộn khắp nơi.

“Công tử cẩn thận!”

Một thiếu niên mình đầy bùn đất, trông chỉ chừng mười bốn mười lăm tuổi, đột nhiên từ sườn núi lăn xuống, rơi phịch xuống không xa.

“Ai đó?” Giang Ngọc Tuân buột miệng hỏi.

“Chết rồi chết rồi.” Liễu Nhuận lẩm bẩm, không giấu được biểu cảm căng thẳng: “Bẩm công tử, đó là nô bộc bị nhốt trong linh đường.”

“Nhốt ở... linh đường?”

“Công tử chưa rõ. Nô bộc trước mặt chính là người cũ của tướng quân, được âm thầm chuẩn bị... dùng để tuẫn táng.”

Tuẫn táng?! Má ơi!

Hơi thở Giang Ngọc Tuân lập tức nghẹn lại.

5

0

1 tháng trước

1 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.