0 chữ
Chương 13
Chương 13: Quân phí biết đi
“Công tử, mời nhìn phía trước.” Đang trầm ngâm suy nghĩ, giọng nói của kẻ hầu bỗng vang lên từ phía trước xe: “Điền trang ở ngay phía đó.”
Ứng Trường Xuyên tuyệt đối không phải người dễ dàng chịu nghe lời can trái.
Trái ngược với gương mặt rạng rỡ của kẻ hầu, Giang Ngọc Tuân càng nghĩ càng thấy bất thường.
“Được.”
Thôi kệ.
Nghĩ mãi không thông, Giang Ngọc Tuân dứt khoát bỏ qua, vén rèm xe nhìn ra ngoài.
Chinh Nam Đại tướng quân đóng quân mãi ở quận Lan Trạch, không có phủ đệ ở Chiêu Đô.
Chỉ có điền trang bên ngoài thành này, là phần thưởng cho quân công của ông.
Nhiều năm bỏ hoang, cảnh tượng trước mắt chỉ còn bốn từ “hoang tàn đổ nát”.
Nhưng lúc này, điều Giang Ngọc Tuân để ý đến không phải là điền trang, mà là... nhóm người lén lút phía xa kia.
“Bọn họ đang làm gì vậy?”
“À... chuyện đó ấy mà.” Kẻ hầu hạ giọng: “Lời công tử nói trong chiếu ngục không biết tại sao lại truyền ra ngoài rồi. Giờ dân chúng đều truyền tai nhau bảo công tử có thể đoán trước thiên tai, nên kéo đến đây tế bái.” Lời nói của hắn có vẻ khá kính sợ y.
Tế bái?
Xe ngựa càng tiến gần, cảnh tượng bên ngoài điền trang càng rõ.
Quả thật có người đang gϊếŧ súc vật tế máu, lập đàn cúng bái.
Mấy giây sau, Giang Ngọc Tuân bất chợt siết chặt tay vịn trong xe ngựa, nghiến răng nói: “... Ta hiểu rồi!”
Kẻ hầu bị dọa đến sững người, một lúc sau mới lắp bắp hỏi: “Công tử... hiểu cái gì rồi ạ?”
Dĩ nhiên là hiểu tại sao Ứng Trường Xuyên lại "tha" cho ta chứ sao!
Tiền triều mê tín dị đoan, từ vua tới dân đều chuộng thuật pháp.
Sau khi Ứng Trường Xuyên đăng cơ, từng hạ chiếu nghiêm cấm dân chúng hành nghề bói toán, phù chú và hiến tế. Một khi bị phát hiện, nhẹ thì ít nhất cũng bị phạt tiền và lao dịch.
Chi phí cho những cuộc chinh chiến của Hoàng đế, phần lớn đều đến từ nguồn này.
Các công trình quy mô lớn trong đế quốc cũng vậy.
Dù bị cấm, nhưng chuyện tế bái vẫn không dứt, chỉ là càng ngày càng kín đáo.
Chiếu ngục canh phòng nghiêm ngặt, lời ta nói sao có thể trong một ngày đã truyền khắp kinh thành, khiến dân chúng đổ xô đến đây tế lễ?
Chuyện này chắc chắn là do một tay Ứng Trường Xuyên sắp đặt!
Hoàng đế thả ta về nhà, tuyệt đối không phải là để ta hối lỗi!
Mà là muốn mượn ta làm mồi nhử, dẫn dụ đám người có ý đồ tế lễ nhưng chưa dám hành động... từng kẻ từng kẻ một lòi mặt ra!
Bảo sao hắn hào phóng đến thế.
Hóa ra là muốn biến ta thành... quân phí biết đi!
Xe ngựa lăn bánh tiến vào điền trang, thiếu niên không nhịn được quay đầu nhìn về cánh đồng ngoài xa.
Để tiện cho việc "diệt thần", Ứng Trường Xuyên đích thân thành lập tổ chức tình báo đầu tiên trong lịch sử, Huyền Ấn Giám.
Bọn họ chỉ nghe lệnh Hoàng đế, xuất quỷ nhập thần, không nơi nào không có mặt.
Dựa vào hiểu biết của y về Ứng Trường Xuyên...
Giang Ngọc Tuân dám chắc, lúc này xung quanh điền trang, và ngay cả trong xe y ngồi chắc chắn đang bị Huyền Ấn Giám nhìn chằm chằm!
Ứng Trường Xuyên tuyệt đối không phải người dễ dàng chịu nghe lời can trái.
Trái ngược với gương mặt rạng rỡ của kẻ hầu, Giang Ngọc Tuân càng nghĩ càng thấy bất thường.
“Được.”
Thôi kệ.
Nghĩ mãi không thông, Giang Ngọc Tuân dứt khoát bỏ qua, vén rèm xe nhìn ra ngoài.
Chinh Nam Đại tướng quân đóng quân mãi ở quận Lan Trạch, không có phủ đệ ở Chiêu Đô.
Chỉ có điền trang bên ngoài thành này, là phần thưởng cho quân công của ông.
Nhiều năm bỏ hoang, cảnh tượng trước mắt chỉ còn bốn từ “hoang tàn đổ nát”.
Nhưng lúc này, điều Giang Ngọc Tuân để ý đến không phải là điền trang, mà là... nhóm người lén lút phía xa kia.
“Bọn họ đang làm gì vậy?”
Tế bái?
Xe ngựa càng tiến gần, cảnh tượng bên ngoài điền trang càng rõ.
Quả thật có người đang gϊếŧ súc vật tế máu, lập đàn cúng bái.
Mấy giây sau, Giang Ngọc Tuân bất chợt siết chặt tay vịn trong xe ngựa, nghiến răng nói: “... Ta hiểu rồi!”
Kẻ hầu bị dọa đến sững người, một lúc sau mới lắp bắp hỏi: “Công tử... hiểu cái gì rồi ạ?”
Dĩ nhiên là hiểu tại sao Ứng Trường Xuyên lại "tha" cho ta chứ sao!
Tiền triều mê tín dị đoan, từ vua tới dân đều chuộng thuật pháp.
Sau khi Ứng Trường Xuyên đăng cơ, từng hạ chiếu nghiêm cấm dân chúng hành nghề bói toán, phù chú và hiến tế. Một khi bị phát hiện, nhẹ thì ít nhất cũng bị phạt tiền và lao dịch.
Các công trình quy mô lớn trong đế quốc cũng vậy.
Dù bị cấm, nhưng chuyện tế bái vẫn không dứt, chỉ là càng ngày càng kín đáo.
Chiếu ngục canh phòng nghiêm ngặt, lời ta nói sao có thể trong một ngày đã truyền khắp kinh thành, khiến dân chúng đổ xô đến đây tế lễ?
Chuyện này chắc chắn là do một tay Ứng Trường Xuyên sắp đặt!
Hoàng đế thả ta về nhà, tuyệt đối không phải là để ta hối lỗi!
Mà là muốn mượn ta làm mồi nhử, dẫn dụ đám người có ý đồ tế lễ nhưng chưa dám hành động... từng kẻ từng kẻ một lòi mặt ra!
Bảo sao hắn hào phóng đến thế.
Hóa ra là muốn biến ta thành... quân phí biết đi!
Xe ngựa lăn bánh tiến vào điền trang, thiếu niên không nhịn được quay đầu nhìn về cánh đồng ngoài xa.
Bọn họ chỉ nghe lệnh Hoàng đế, xuất quỷ nhập thần, không nơi nào không có mặt.
Dựa vào hiểu biết của y về Ứng Trường Xuyên...
Giang Ngọc Tuân dám chắc, lúc này xung quanh điền trang, và ngay cả trong xe y ngồi chắc chắn đang bị Huyền Ấn Giám nhìn chằm chằm!
5
0
1 tháng trước
23 giờ trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
