0 chữ
Chương 15
Chương 15: Chấm dứt ở đời chúng ta
Người xưa coi trọng “sinh tử”. Trước thời “Chu Thái Tổ diệt thuật sĩ”, bất kỳ quan lại quyền quý nào sau khi chết cũng phải gϊếŧ vài nô bộc theo chôn.
Chinh Nam tướng quân được mai táng theo lễ nghi quân đội, mọi việc đều do thuộc hạ lo liệu.
Giang Ngọc Tuân hiểu, tập tục ăn sâu bén rễ này không thể xóa bỏ trong một sớm một chiều.
Nhưng y thật sự không ngờ, những thuộc hạ từng trung thành tận tâm với phụ thân nguyên chủ, lại lén làm ra chuyện như vậy.
... Nhưng nghĩ lại thì, cũng không lạ.
Vu, bói, tuẫn, tế đã tồn tại hàng ngàn năm.
Có lẽ, chính Ứng Trường Xuyên một lòng muốn diệt thần, mới là kẻ dị loại của thời đại này.
“Ở đằng kia!”
“Hắn lăn xuống núi rồi!”
Trong lúc nói chuyện, mấy tên gia nhân đã cầm đao gậy rượt tới.
Thiếu niên quay đầu lại nhìn một cái, bỗng xông thẳng về phía Giang Ngọc Tuân như muốn đồng quy vu tận.
Trong chớp mắt bùn đất tung tóe, cảnh tượng hỗn loạn vô cùng.
Theo lẽ thường, Giang Ngọc Tuân lẽ ra nên tránh né.
Nhưng y lại nghiến răng, quăng ô đi, bước tới che trước mặt thiếu niên, quát lớn: “Tất cả lui xuống cho ta!”
“... Thiếu, thiếu gia?”
Thấy rõ là y, đám gia nhân lập tức khựng lại, lén giấu đao gậy ra sau lưng.
“Dùng người sống tuẫn táng? Đây là điều tướng quân từng dạy các ngươi hay sao?”
Giọng Giang Ngọc Tuân lạnh băng, xuyên qua màn mưa, đập thẳng vào tai từng người.
“Thánh thượng có lệnh, nghiêm cấm vu thuật, bói toán, tuẫn táng. Khi còn sống, tướng quân trung nghĩa hết mực, chưa từng kháng chỉ. Vậy mà các ngươi lại làm ra loại chuyện này sau khi người mất. Nếu người có biết dưới suối vàng, ắt hẳn sẽ bị các ngươi chọc cho sống lại...”
Cơn mưa lớn đổ rào rào giữa núi rừng, làm mờ cả tầm mắt.
Giang Ngọc Tuân chỉ thấy mọi chuyện trước mắt, vừa nực cười vừa hoang đường.
Giữa bầu không khí im lặng, có người không nhịn được thì thào: “Nhưng từ xưa đến nay…”
“‘Từ xưa đến nay’ ư?” Giang Ngọc Tuân lạnh lùng liếc mắt: “Thời thế đã khác. Dù tập tục đó có kéo dài ngàn năm hay trăm năm, thì cũng nhất định phải chấm dứt ở Đại Chu này, dừng lại ở đời chúng ta.”
Y nói không lớn, nhưng trong thoáng chốc đã áp chế cả tiếng mưa như trút nước.
Người đời đã quá quen với chuyện dùng vu thuật, bói toán, tuẫn táng; đến nay vẫn cho rằng ‘diệt thần’ chỉ là hứng khởi nhất thời của thiên tử.
Nhưng Giang Ngọc Tuân lại tin tưởng tuyệt đối rằng, ngày đó nhất định sẽ tới.
Thiếu niên lấm lem bùn đất nhìn y chằm chằm, ánh mắt không biết từ lúc nào đã không còn mờ mịt và vô hồn như nước chết nữa.
Phịch.
Cây trượng dài trong tay một gia nhân rơi xuống, cắm phập vào bùn, phá tan sự im lặng bao trùm.
Chinh Nam tướng quân được mai táng theo lễ nghi quân đội, mọi việc đều do thuộc hạ lo liệu.
Giang Ngọc Tuân hiểu, tập tục ăn sâu bén rễ này không thể xóa bỏ trong một sớm một chiều.
Nhưng y thật sự không ngờ, những thuộc hạ từng trung thành tận tâm với phụ thân nguyên chủ, lại lén làm ra chuyện như vậy.
... Nhưng nghĩ lại thì, cũng không lạ.
Vu, bói, tuẫn, tế đã tồn tại hàng ngàn năm.
Có lẽ, chính Ứng Trường Xuyên một lòng muốn diệt thần, mới là kẻ dị loại của thời đại này.
“Ở đằng kia!”
“Hắn lăn xuống núi rồi!”
Trong lúc nói chuyện, mấy tên gia nhân đã cầm đao gậy rượt tới.
Thiếu niên quay đầu lại nhìn một cái, bỗng xông thẳng về phía Giang Ngọc Tuân như muốn đồng quy vu tận.
Theo lẽ thường, Giang Ngọc Tuân lẽ ra nên tránh né.
Nhưng y lại nghiến răng, quăng ô đi, bước tới che trước mặt thiếu niên, quát lớn: “Tất cả lui xuống cho ta!”
“... Thiếu, thiếu gia?”
Thấy rõ là y, đám gia nhân lập tức khựng lại, lén giấu đao gậy ra sau lưng.
“Dùng người sống tuẫn táng? Đây là điều tướng quân từng dạy các ngươi hay sao?”
Giọng Giang Ngọc Tuân lạnh băng, xuyên qua màn mưa, đập thẳng vào tai từng người.
“Thánh thượng có lệnh, nghiêm cấm vu thuật, bói toán, tuẫn táng. Khi còn sống, tướng quân trung nghĩa hết mực, chưa từng kháng chỉ. Vậy mà các ngươi lại làm ra loại chuyện này sau khi người mất. Nếu người có biết dưới suối vàng, ắt hẳn sẽ bị các ngươi chọc cho sống lại...”
Cơn mưa lớn đổ rào rào giữa núi rừng, làm mờ cả tầm mắt.
Giữa bầu không khí im lặng, có người không nhịn được thì thào: “Nhưng từ xưa đến nay…”
“‘Từ xưa đến nay’ ư?” Giang Ngọc Tuân lạnh lùng liếc mắt: “Thời thế đã khác. Dù tập tục đó có kéo dài ngàn năm hay trăm năm, thì cũng nhất định phải chấm dứt ở Đại Chu này, dừng lại ở đời chúng ta.”
Y nói không lớn, nhưng trong thoáng chốc đã áp chế cả tiếng mưa như trút nước.
Người đời đã quá quen với chuyện dùng vu thuật, bói toán, tuẫn táng; đến nay vẫn cho rằng ‘diệt thần’ chỉ là hứng khởi nhất thời của thiên tử.
Nhưng Giang Ngọc Tuân lại tin tưởng tuyệt đối rằng, ngày đó nhất định sẽ tới.
Thiếu niên lấm lem bùn đất nhìn y chằm chằm, ánh mắt không biết từ lúc nào đã không còn mờ mịt và vô hồn như nước chết nữa.
Cây trượng dài trong tay một gia nhân rơi xuống, cắm phập vào bùn, phá tan sự im lặng bao trùm.
5
0
1 tháng trước
19 giờ trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
