TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 12
Chương 12: Phán quyết cuối cùng

Tim Giang Ngọc Tuân đập dồn dập đến muốn phá vỡ l*иg ngực, đầu ngón tay cũng vì đó mà tê rần.

Lẽ ra y phải cảm thấy sợ hãi.

Thế nhưng khoảnh khắc này, cảm giác sảng khoái dâng lên tận đáy lòng, như sóng thần ập tới, cuốn phăng mọi nỗi kinh hoàng.

Y không muốn cùng hạng người như Ứng Trường Xuyên giả dối hòa thuận.

Nói thì nói, làm sao nào?

Ngoài cung Vũ Dương, gió mưa dội về tứ phía, nước cuồn cuộn tràn vào.

Đám thị tòng chờ bệ hạ di giá đến hành cung, đã quỳ đầy bên ngoài điện.

Trong ánh sáng leo lét của nến, lần đầu tiên trong đời, Ứng Trường Xuyên rũ mắt, cẩn thận quan sát vị thần tử của mình.

Thiếu niên chỉ độ mười sáu, mười bảy tuổi, đường nét trên mặt hãy còn non trẻ.

Đôi mắt đào hoa hơi xếch như mắt mèo, còn đọng sương mờ.

Nhưng ánh nhìn kia lại kiên định hơn bất kỳ đôi mắt nào hắn từng thấy.

Giang Ngọc Tuân dầm mưa vào cung.

Hiện tại, từng giọt mưa như lệ, lăn xuống theo gò má y.

Đôi mím chặt đến trắng bệch vì lạnh, từ đầu đến cuối, không hề mở miệng cầu xin.

Trên triều đình, ai nấy đều giấu đao vào vỏ.

Ứng Trường Xuyên cũng là lần đầu tiên gặp kẻ phơi bày mũi nhọn đến thế.

Trong điện Triều Càn, không một tiếng động.

Một lúc lâu sau, Ứng Trường Xuyên bỗng lên tiếng: “Ái khanh sợ trẫm.”

Giang Ngọc Tuân cắn môi, không phủ nhận: “Thần sợ bệ hạ, cũng sợ chết.”

Nhưng dù sợ, vẫn phải nói.

Ngoài trời, gió mưa mịt mùng, sấm chớp lóe sáng.

Nghe đến đây, Hoàng đế rốt cuộc bật cười.

Phịch, phịch.

Giang Ngọc Tuân nghiến chặt răng, tim như muốn phá vỡ l*иg ngực vì căng thẳng.

Ngoài điện Triều Càn, gió lớn cuốn theo mùi hương long diên nhè nhẹ, ùa đến bao quanh thiếu niên.

Giang Ngọc Tuân theo phản xạ nhắm mắt lại, toàn thân lạnh buốt, lặng lẽ chờ đợi phán quyết cuối cùng.

Thế nhưng điều y đợi được lại là tiếng kiếm tra vào vỏ thật khẽ.

Bên tai thiếu niên, vang lên một tiếng cười nhẹ.

Tới khi phản ứng kịp, Ứng Trường Xuyên đã đứng dậy, đi đến bên cửa sổ: “Truyền khẩu dụ, chuẩn bị xe ngựa, lập tức đến hành cung lánh nước.”

“Thần, tuân chỉ...”

Khoan đã, vậy là... Hoàng đế cứ thế mà tha cho y rồi?

Giang Ngọc Tuân trợn tròn mắt, không dám tin nhìn về phía chính điện.

...

Giờ Mão, trời sắp sáng.

Bầu trời Chiêu Đô như bị khoét thủng một lỗ.

Giang Ngọc Tuân đội mưa lớn, ngồi xe rời khỏi thành.

... Đóng cửa kiểm điểm, phạt bổng ba năm.

Ứng Trường Xuyên chẳng những dễ dàng tha cho y, còn vì thấy y ướt sũng, ban thêm một bộ cẩm y mà thoạt nhìn đã biết quý giá vô cùng.

5

0

1 tháng trước

6 giờ trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.