0 chữ
Chương 9
Chương 9
Y không muốn đến khi lâm chung, một đời thanh bạch, danh tiếng cũng không giữ được.
Lục Diên đút chút cháo loãng cho y, rồi cẩn thận lau khóe môi, đoạn bưng bát ra khỏi phòng.
Bước ra sân, ánh mắt nàng vô thức lại bị rặng núi xanh xa xa hấp dẫn.
Nhìn mãi, lòng nàng chỉ còn một ý niệm duy nhất: Phải vào núi.
Nếu chẳng may gặp rủi ro bỏ mạng, biết đâu nàng có thể trở về thế giới cũ. Nếu may mắn sống sót, thì cứ thế mà sống tiếp cho tốt.
Việc gì cũng nên làm lúc chí khí còn kiên định. Lục Diên lớn tiếng gọi về phía mái hiên, chỗ lão thái bà đang khâu vá: “Bà à, con muốn vào núi nhặt ít củi, tiện xem có rau dại gì hay không.”
Lão thái bà cầm kim chỉ khựng lại một chút, ngẩng đầu liếc nàng một cái, rồi chẳng đáp gì, cúi đầu tiếp tục may khăn.
Lục Diên chẳng thể đoán nổi lão thái bà nghĩ gì, song mặc kệ, muốn sống thì nhất định phải vào núi.
Nàng nhớ trong phòng đồ có cái sọt tre.
Nàng bước tới, đeo sọt lên lưng, rồi sang bếp lấy con dao chẻ củi.
Vừa chuẩn bị rời khỏi cửa nhà, lão thái bà bất chợt gọi lại: “Đợi đã.”
Lục Diên nghe tiếng, dừng bước quay đầu.
Chưa kịp đứng yên, đã thấy một vật lạ bay về phía mình. Chưa nhìn rõ là gì, nàng vội đưa tay đón lấy.
Mở tay ra xem, hóa ra là một túi hương màu lam chàm đã bạc màu, trên đó còn thêu chữ “Thịnh”, hẳn là vật cũ của nam nhân kia.
Lục Diên nghi hoặc nhìn lão thái bà.
Túi hương này, sao lại đưa cho nàng?
Lão thái bà hừ lạnh một tiếng: “Núi rừng lắm rắn chuột côn trùng, ngươi không sợ bị cắn sao?”
Lục Diên chợt hiểu, đây là túi thuốc đuổi rắn côn trùng.
Nàng đưa lên mũi ngửi, quả nhiên còn lưu lại mùi dược liệu nhè nhẹ.
Chỉ là, hành động này rõ ràng là xuất phát từ lòng tốt, nhưng lời lẽ thì lại khó nghe đến cực điểm.
Lão thái bà này, tâm ý khó đoán, tính khí cũng sớm nắng chiều mưa.
Lục Diên treo túi hương vào bên hông, đoạn nói: “Vậy, con đi đây.”
Nàng xoay người bước ra khỏi sân. Xuân Hoa đang đào giun bên ngoài hàng rào, thấy nàng sắp rời đi, vội chạy lại, nắm chặt lấy áo nàng.
Ngửa đầu lên nhìn, ánh mắt đầy mong ngóng: “Nương định đi đâu thế?”
Lục Diên đáp: “Ta muốn vào núi, nhặt ít củi khô.”
Xuân Hoa dè dặt hỏi: “Vậy... Xuân Hoa có thể đi theo được không?”
Lục Diên nghe ra trong lời của tiểu cô nương mang theo mấy phần bất an, như thể sợ bị bỏ rơi.
Nàng ngẫm lại, mới nhớ ra rằng trước kia quả phụ đúng là từng bỏ rơi hai đứa bé. Khi ấy nàng ấy đưa chúng để trước cổng một ngôi miếu hoang, một mình bỏ đi. Nhưng chưa được một canh giờ, lại quay về đón.
Dẫu thời gian xa cách chẳng lâu, nhưng đã từng bị vứt bỏ, thì sự bất an trong lòng cũng là lẽ thường.
Lục Diên đành dịu giọng dỗ dành: “Trong núi nguy hiểm, nếu mang theo con, nương lại chẳng chăm nổi. Con hãy ở nhà chăm sóc muội muội, giúp bà ít việc. Trưa nương sẽ về.”
Xuân Hoa ngập ngừng một lát, rồi mới buông tay: “Vậy... con và muội muội sẽ ở nhà đợi nương về.”
Lục Diên gật đầu, cất bước đi về phía núi. Hai đứa trẻ ở sau, vẫn đưa mắt nhìn theo bóng nàng khuất dần trên con đường.
Nàng men theo đường bờ ruộng mà đi, đoạn đường dài lê thê, cuối cùng cũng đến được chân núi gần nhất.
Ngẩng đầu nhìn lên rừng cây um tùm, cỏ dại rậm rạp. Ánh mắt nàng phóng sâu vào trong, chỉ thấy bóng cây che rợp ánh dương, rừng sâu tĩnh lặng.
Núi rừng nơi cổ đại chẳng như đời sau, mãnh thú vẫn còn nhiều, mà vùng này lại hoang vu ít người đặt chân tới, tất nhiên hiểm họa bốn bề.
Lục Diên do dự, bước chân cũng chững lại, trong lòng nổi lên ý muốn quay về.
Nhưng rồi lại nghĩ, nếu không vào núi, ngày ngày chỉ ăn rau hoang vỏ cám, chẳng đủ no bụng, thì quay về để làm gì?
Lại thêm, nay đã vào thu, ba mẹ con chẳng có áo rét, cũng chẳng có chăn bông, thử hỏi sống sao qua được mùa đông?
Nhà họ Kỳ giờ chỉ dựa vào công việc thêu thùa của lão thái bà để cầm hơi, nghèo đến độ cơm còn chẳng đủ ăn, chắc chắn không thể lo áo ấm chăn dày cho ba mẹ con.
Nếu không muốn chết rét, thì chỉ còn cách tự thân tìm đường sống.
Hiện trong tay không có nổi một đồng xu, muốn làm ăn cũng phải có chút vốn liếng.
Mà muốn có hàng hóa đem bán, tất phải lên rừng xuống suối mới mong có được.
Lục Diên tự nhủ lòng như thế.
Nàng nhặt một cành cây, vừa đi vừa gạt cỏ bụi, cẩn thận bước đi.
Ở ven rừng, nàng chặt vài cành cây khô, gom lại thành bó, dùng dây cỏ buộc chặt.
Vì muốn tiện đường mang về, nên bó củi cũng không quá lớn, độ năm sáu ngày dùng là vừa.
Đặt bó củi vào nơi dễ thấy, nghỉ ngơi chốc lát, nàng lại bắt đầu tìm rau hoang và thổ sản.
Rừng núi thời cổ phần nhiều là của quý, chỉ cần chịu khó, chắc chắn có thể tìm ra ít quả dại rau rừng.
Sau một vòng tìm kiếm, Lục Diên đào được ít rau dại mà mình nhận ra.
Đó là rau tề dại, rau sam, cùng cả ít quả cao lương, loại quả thường thấy ở gần những khu mộ, nhỏ nhắn, màu đỏ cam, kết thành từng chùm. Có thể dùng làm món vặt hoặc ép thành nước quả chua ngọt.
May mắn thay, có lẽ trời thương người mới đến, chẳng mấy chốc nàng lại tìm được một khúc gỗ mục ngã nghiêng trên đất.
Lục Diên đút chút cháo loãng cho y, rồi cẩn thận lau khóe môi, đoạn bưng bát ra khỏi phòng.
Bước ra sân, ánh mắt nàng vô thức lại bị rặng núi xanh xa xa hấp dẫn.
Nhìn mãi, lòng nàng chỉ còn một ý niệm duy nhất: Phải vào núi.
Nếu chẳng may gặp rủi ro bỏ mạng, biết đâu nàng có thể trở về thế giới cũ. Nếu may mắn sống sót, thì cứ thế mà sống tiếp cho tốt.
Việc gì cũng nên làm lúc chí khí còn kiên định. Lục Diên lớn tiếng gọi về phía mái hiên, chỗ lão thái bà đang khâu vá: “Bà à, con muốn vào núi nhặt ít củi, tiện xem có rau dại gì hay không.”
Lão thái bà cầm kim chỉ khựng lại một chút, ngẩng đầu liếc nàng một cái, rồi chẳng đáp gì, cúi đầu tiếp tục may khăn.
Lục Diên chẳng thể đoán nổi lão thái bà nghĩ gì, song mặc kệ, muốn sống thì nhất định phải vào núi.
Nàng bước tới, đeo sọt lên lưng, rồi sang bếp lấy con dao chẻ củi.
Vừa chuẩn bị rời khỏi cửa nhà, lão thái bà bất chợt gọi lại: “Đợi đã.”
Lục Diên nghe tiếng, dừng bước quay đầu.
Chưa kịp đứng yên, đã thấy một vật lạ bay về phía mình. Chưa nhìn rõ là gì, nàng vội đưa tay đón lấy.
Mở tay ra xem, hóa ra là một túi hương màu lam chàm đã bạc màu, trên đó còn thêu chữ “Thịnh”, hẳn là vật cũ của nam nhân kia.
Lục Diên nghi hoặc nhìn lão thái bà.
Túi hương này, sao lại đưa cho nàng?
Lão thái bà hừ lạnh một tiếng: “Núi rừng lắm rắn chuột côn trùng, ngươi không sợ bị cắn sao?”
Lục Diên chợt hiểu, đây là túi thuốc đuổi rắn côn trùng.
Nàng đưa lên mũi ngửi, quả nhiên còn lưu lại mùi dược liệu nhè nhẹ.
Chỉ là, hành động này rõ ràng là xuất phát từ lòng tốt, nhưng lời lẽ thì lại khó nghe đến cực điểm.
Lục Diên treo túi hương vào bên hông, đoạn nói: “Vậy, con đi đây.”
Nàng xoay người bước ra khỏi sân. Xuân Hoa đang đào giun bên ngoài hàng rào, thấy nàng sắp rời đi, vội chạy lại, nắm chặt lấy áo nàng.
Ngửa đầu lên nhìn, ánh mắt đầy mong ngóng: “Nương định đi đâu thế?”
Lục Diên đáp: “Ta muốn vào núi, nhặt ít củi khô.”
Xuân Hoa dè dặt hỏi: “Vậy... Xuân Hoa có thể đi theo được không?”
Lục Diên nghe ra trong lời của tiểu cô nương mang theo mấy phần bất an, như thể sợ bị bỏ rơi.
Nàng ngẫm lại, mới nhớ ra rằng trước kia quả phụ đúng là từng bỏ rơi hai đứa bé. Khi ấy nàng ấy đưa chúng để trước cổng một ngôi miếu hoang, một mình bỏ đi. Nhưng chưa được một canh giờ, lại quay về đón.
Dẫu thời gian xa cách chẳng lâu, nhưng đã từng bị vứt bỏ, thì sự bất an trong lòng cũng là lẽ thường.
Xuân Hoa ngập ngừng một lát, rồi mới buông tay: “Vậy... con và muội muội sẽ ở nhà đợi nương về.”
Lục Diên gật đầu, cất bước đi về phía núi. Hai đứa trẻ ở sau, vẫn đưa mắt nhìn theo bóng nàng khuất dần trên con đường.
Nàng men theo đường bờ ruộng mà đi, đoạn đường dài lê thê, cuối cùng cũng đến được chân núi gần nhất.
Ngẩng đầu nhìn lên rừng cây um tùm, cỏ dại rậm rạp. Ánh mắt nàng phóng sâu vào trong, chỉ thấy bóng cây che rợp ánh dương, rừng sâu tĩnh lặng.
Núi rừng nơi cổ đại chẳng như đời sau, mãnh thú vẫn còn nhiều, mà vùng này lại hoang vu ít người đặt chân tới, tất nhiên hiểm họa bốn bề.
Lục Diên do dự, bước chân cũng chững lại, trong lòng nổi lên ý muốn quay về.
Nhưng rồi lại nghĩ, nếu không vào núi, ngày ngày chỉ ăn rau hoang vỏ cám, chẳng đủ no bụng, thì quay về để làm gì?
Lại thêm, nay đã vào thu, ba mẹ con chẳng có áo rét, cũng chẳng có chăn bông, thử hỏi sống sao qua được mùa đông?
Nhà họ Kỳ giờ chỉ dựa vào công việc thêu thùa của lão thái bà để cầm hơi, nghèo đến độ cơm còn chẳng đủ ăn, chắc chắn không thể lo áo ấm chăn dày cho ba mẹ con.
Nếu không muốn chết rét, thì chỉ còn cách tự thân tìm đường sống.
Hiện trong tay không có nổi một đồng xu, muốn làm ăn cũng phải có chút vốn liếng.
Mà muốn có hàng hóa đem bán, tất phải lên rừng xuống suối mới mong có được.
Lục Diên tự nhủ lòng như thế.
Nàng nhặt một cành cây, vừa đi vừa gạt cỏ bụi, cẩn thận bước đi.
Ở ven rừng, nàng chặt vài cành cây khô, gom lại thành bó, dùng dây cỏ buộc chặt.
Vì muốn tiện đường mang về, nên bó củi cũng không quá lớn, độ năm sáu ngày dùng là vừa.
Đặt bó củi vào nơi dễ thấy, nghỉ ngơi chốc lát, nàng lại bắt đầu tìm rau hoang và thổ sản.
Rừng núi thời cổ phần nhiều là của quý, chỉ cần chịu khó, chắc chắn có thể tìm ra ít quả dại rau rừng.
Sau một vòng tìm kiếm, Lục Diên đào được ít rau dại mà mình nhận ra.
Đó là rau tề dại, rau sam, cùng cả ít quả cao lương, loại quả thường thấy ở gần những khu mộ, nhỏ nhắn, màu đỏ cam, kết thành từng chùm. Có thể dùng làm món vặt hoặc ép thành nước quả chua ngọt.
May mắn thay, có lẽ trời thương người mới đến, chẳng mấy chốc nàng lại tìm được một khúc gỗ mục ngã nghiêng trên đất.
3
0
3 tuần trước
2 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
