TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 8
Chương 8

“Tổ mẫu chẳng biết khi nào con mới tỉnh lại, cũng chẳng dám đánh cược. Con là độc đinh cuối cùng của nhà họ Kỳ, vì sợ Kỳ gia tuyệt hậu, nên tổ mẫu đành tự quyết, cưới cho con một người vợ. Con có trách tổ mẫu không?”

Nam tử nằm trên giường, mắt nhắm nghiền, không đáp lại.

Không ai ngăn trở, lão thái bà cũng chẳng kiêng dè, tự mình lẩm bẩm tâm sự.

“Giá như con không thành ra thế này, thì quả phụ kia sao xứng nổi với con? Nhưng giờ, tổ mẫu cũng hết cách rồi.”

“Để chữa trị cho con, gia sản tích góp mấy năm đều tiêu tán cả. Tổ mẫu đành tự may khăn tay mang ra chợ đổi bạc sống qua ngày, cũng chẳng còn dư dả gì để cưới cho con một thê tử tử tế nữa.”

“Dẫu quả phụ kia tuy xấu, nhưng dẫu sao còn trẻ, lại từng sinh hai đứa nhỏ, thân thể ắt không có vấn đề gì. Vả lại nàng có kinh nghiệm, biết cách viên phòng, ta cũng yên tâm phần nào.”

“Còn về dung mạo của con trẻ tương lai, con đừng nên lo lắng quá. Con vốn tuấn tú, con cái sinh ra ắt không thể hoàn toàn giống mẹ nó, phải có vài phần giống con. Dù chỉ vài phần, cũng đủ khiến đứa trẻ coi được, sáng sủa tuấn tú.”

“Nếu sinh được nam hài thì dĩ nhiên là điều tốt. Còn nếu là nữ hài, cũng đành chờ nàng lớn rồi tìm một chàng rể đến ở rể thôi.”

“Còn quả phụ ấy, nếu sau khi sinh con mà nguyện ở lại, thì cứ để nàng ở. Nhưng nếu vậy, hai đứa nhỏ theo nàng cũng phải đổi sang họ Kỳ. Miễn là nhà họ Kỳ thêm người, thì sau này tất có ngày hưng thịnh.”

Lão thái bà nhìn tôn nhi trên giường, thở dài khe khẽ: “Nếu lúc ấy, Thịnh ca nhi nhà ta có thể tự mình chứng kiến cảnh Kỳ gia hưng vượng, thì tốt biết bao.”

Lão thái bà lẩm bẩm hồi lâu, đến khô miệng mới chịu dừng. Đứng dậy uống chút nước, rồi đút ít cháo loãng cho tôn nhi.

Kéo lại chăn đắp cho kín, bà thổi tắt nến, ôm đèn dầu ra khỏi phòng, để lại một gian phòng tối mờ tịch mịch.

Vạn vật lặng thinh, tiếng côn trùng rả rích, ếch nhái kêu vang dường như chẳng thể lọt vào gian phòng. Không một tiếng động, không chút ánh sáng, đêm đen sâu thẳm như rơi vào cõi hư vô.

Ấy chính là thế giới của Kỳ Thịnh.

Chẳng ai hay biết, nam nhân hôn mê bất tỉnh kia, kỳ thực thần trí vẫn chưa đứt.

Như người chết sống lại, chẳng thể cử động, chẳng thể nói năng, dù muốn tìm đến cái chết cũng là chuyện viển vông.

Y còn biết lạnh biết nóng, biết đói biết khát, biết có người thì thầm bên tai.

Song nếu cách xa một chút, y lại chẳng nghe rõ, chỉ có thể nghe được tiếng ở ngay bên giường.

Cuộc sống như vậy, thật vô vị cùng cực, vừa tuyệt vọng, lại chẳng thấy đường ra.

Cũng có lúc y chìm vào giấc ngủ mê, mỗi lần mê man, luôn mong rằng thần trí từ đây tan biến mãi mãi.

Nhưng lần nào cũng thế, vẫn luôn tỉnh lại trong mê vụn, hy vọng lại vụt tắt.

Bảo rằng không có gì hối tiếc, thì cũng chẳng phải.

Một là, chưa thể để tổ mẫu an hưởng tuổi già, lại khiến bà ngày đêm lo toan, trong lòng xót xa khôn tả.

Hai là, y là hậu nhân cuối cùng của Kỳ gia, lại để dòng tộc đoạn tuyệt, làm hổ thẹn với liệt tổ liệt tông.

Thế nhưng… vừa rồi y nghe được cái gì?

Tổ mẫu nói, y vẫn còn có thể có con?

Sao có thể?

Ngay sau đó, Kỳ Thịnh liền hiểu ý bà.

Tổ mẫu nói, bà đã cưới cho y một người vợ.

Một quả phụ, lại còn diện mạo xấu xí, làm vợ y, còn muốn sinh con cho y nữa?

Trong khoảnh khắc Kỳ Thịnh không kịp nghĩ thông.

Y biết trong nhà có tiếp nhận một quả phụ mang theo con nhỏ chạy nạn, cũng biết nàng từng chăm sóc y vài lần.

Ban đầu, y chỉ nghĩ tổ mẫu tuổi cao sức yếu, muốn tìm người chăm sóc mình thay bà, chưa từng nghĩ tới chuyện cưới hỏi.

Sinh con? Y đâu ngu đến độ cho rằng chỉ cần nằm cạnh nhau là có thể thụ thai.

Việc ấy, phải có nam nữ hoan hợp mới thành, mà y trong tình trạng thân thể bất động như cái xác không hồn thì sao có thể?

Nghĩ một chút liền rõ, quả phụ kia tất là người chủ động trèo lên người y.

Chỉ vừa tưởng tượng đến cảnh một quả phụ mặt mày xấu xí đè lên thân mình, y nổi da gà, toàn thân khó chịu.

Dẫu là vì hương hỏa nối dõi, cũng chẳng cần đến mức như thế. Thà rằng y phụ lòng liệt tổ tông còn hơn!

Kỳ Thịnh vẫn trong cơn mê, chẳng rõ ngày đêm ngoài kia xoay vần thế nào.

Chỉ khi lờ mờ nghe được tiếng của tổ mẫu, y mới đoán rằng trời đã sáng.

Suốt một đêm, y chỉ nghĩ về chuyện bản thân và quả phụ kia.

Chẳng bao lâu sau, Kỳ Thịnh cảm giác có người bước vào phòng, rồi một đôi tay thô ráp nâng đầu y lên, đặt gối dưới gáy.

Chắc hẳn là quả phụ kia.

Nàng lau mặt, lau tay cho y, động tác dịu dàng, chăm chút, không hề giống sự miễn cưỡng ngày trước.

Sự thay đổi trong thái độ ấy... chẳng lẽ nàng đã nghĩ thông, thật muốn làm phu thê với một cái xác như y?

Trong lòng Kỳ Thịnh dâng lên một nỗi buồn không tên.

3

0

3 tuần trước

2 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.