0 chữ
Chương 10
Chương 10
Có lẽ mấy hôm trước từng có mưa, thân gỗ nằm trong bóng cây cao lớn, nên vẫn còn ẩm ướt.
Song điểm đáng chú ý chính là, trên gỗ mục mọc đầy một mảng nấm nâu sẫm, lớn nhỏ rải rác.
Lục Diên vốn quê ở nông thôn, nhà ở gần núi, thuở nhỏ vẫn hay thấy nấm mọc trên gỗ mục.
Về sau đọc tiểu thuyết xuyên không, lại sợ mình có ngày cũng lâm vào tình cảnh như vậy, nên thường hay hỏi han người khác về nấm rừng, hỏi được thì ghi nhớ vào lòng.
Giờ đây nàng nhanh chóng nhận ra, đó là mộc nhĩ tức hay còn gọi là vân nhĩ thời này.
Có đồ ăn rồi!
Tâm tình mấy hôm ảm đạm u ám, giờ phút này dâng lên một cơn kích động không tên.
Tuy rằng mộc nhĩ tươi có độc, nhưng phơi khô thì độc tính sẽ tiêu tan. Sau đó ngâm nước cho nở ra, là có thể ăn được.
Mà giờ nắng gắt, phơi độ hai ba ngày là có thể dùng rồi.
Thân cây mục này rất lớn, vân nhĩ mọc dày đặc, ước chừng cũng hái được hai ba cân.
Lục Diên đặt sọt tre xuống đất, dùng dao bổ củi cạo từ dưới gốc.
Từng miếng mộc nhĩ được nàng cẩn thận cho vào sọt.
Thu hoạch xong, nàng ngồi xổm đến tê cả chân.
Nghỉ ngơi đôi chút, nàng khoác sọt lên lưng, định xuống núi tìm chỗ rửa tay.
Trên tay vương đầy nước nấm, nàng sợ ngấm vào da, phải rửa sạch nhanh chóng.
Nàng quay người đi lại lối cũ, chưa được mấy bước, chợt một cảnh tượng khiến nàng chấn động toàn thân.
Trong bụi cỏ cách một trượng phía trước, có vật gì đang bò ngoằn ngoèo.
Lục Diên định thần nhìn kỹ, là một con rắn to, to bằng cánh tay trẻ nhỏ!
Trái tim nàng giật thót, sống lưng lạnh toát, da đầu run rẩy.
Nàng vô thức siết chặt lấy túi hương lão thái bà ném cho, không dám động đậy, chỉ nín thở, chết trân dán mắt vào con rắn, tim như muốn nhảy ra khỏi l*иg ngực.
Lục Diên chằm chằm nhìn con rắn từ từ bò đi xa, mãi đến khi nó lẩn khuất vào bụi cỏ phía đối diện, nàng mới như người chết đuối vớ được cọc, thở dốc từng hơi lớn.
Sau lưng nàng, một tầng mồ hôi lạnh đã thấm ướt áo.
Nàng chẳng dám nán lại lâu, run rẩy cất bước, đi về phía chỗ đã để bó củi.
Chờ đến khi tay nhấc lên được bảy tám cân củi khô, đôi chân cũng đã bớt tê cứng, nàng vội nhanh chân chạy xuống chân núi.
Chỉ khi đã đến nơi, nàng mới chậm lại, mồ hôi túa ra đầy trán, thở dốc không ngừng.
Toàn thân ướt đẫm, oi bức khó chịu vô cùng.
Lục Diên ngó xuống đôi tay vừa dơ vừa dính, đã thấy hơi ngứa ngáy, cần phải nhanh chóng rửa sạch.
Dưới chân núi có suối, nàng lần theo tiếng nước, bước đến bên bờ.
Từ xa đã thấy có cá bơi lội trong làn nước trong veo.
Nàng biết rõ không có dụng cụ, không thể bắt được, cũng chẳng phí công vô ích, chỉ đành nuốt nước bọt thèm thuồng mà thôi.
Lục Diên quỳ xuống, hai tay kỳ cọ thật lâu, mới dám vốc nước rửa mặt.
Dù miệng khô lưỡi cháy, nước suối trong suốt nhìn thấy đáy, nhưng nàng biết rừng núi hiểm trở, trong nước không biết có bao nhiêu vi trùng, nên không dám uống.
Nghỉ ngơi một lát, nàng cởi đôi giày cỏ ra rửa chân.
Nước suối mát lạnh, ngâm chân một hồi, cái nóng hừng hực trong người cũng dịu xuống.
Trong khi rửa chân, nàng nghĩ: cá không bắt được, nhưng biết đâu có thể mò được chút ốc trai.
Ý đã định, nàng lật từng hòn đá tìm kiếm.
Không có kỹ xảo gì, chỉ dựa vào vận may mò tìm.
Có vẻ người đến bắt ốc mò trai ở đây cũng không ít, nên nàng mò một hồi cũng chỉ được độ mười mấy con trai to bằng ngón tay cái, với mấy con ốc nhỏ.
Ba mẹ con nàng đã gần nửa năm chưa được nếm vị mặn của thịt cá.
Trên đường chạy nạn mấy tháng, cái bụng chưa được no một bữa, thân thể gầy yếu đến độ chẳng còn hình dáng gì nữa.
Ốc với trai chẳng đáng bao, không đủ nhét kẽ răng, nhưng dù nhỏ cũng là thịt, nàng chẳng dám chê ít.
Nàng kiếm mấy chiếc lá lớn gói trai và ốc lại, bỏ vào gùi, cõng lên lưng rồi quay về.
Lúc ấy trời vừa chính ngọ, người trong thôn kẻ thì nghỉ dưới bóng cây, người thì đã về nhà.
Theo ký ức của nguyên chủ, nàng biết nơi đây gọi là thôn Vi Sơn, bốn phía đều là núi. Trong thôn có độ hai mươi hộ dân, phân bố rải rác trong núi rừng.
Thấy Lục Diên đi ngang, có không ít người đưa ánh mắt tò mò nhìn theo.
Người trong thôn đều biết nàng là quả phụ chạy nạn đến đây, được bà Hà của Kỳ gia cưu mang.
Lão thái bà muốn nàng làm vợ cho tôn nhi hôn mê bất tỉnh kia, e là cũng chỉ muốn dùng nàng làm nha hoàn không công.
Gả cho người như cái xác không hồn, đời nàng kể như chấm hết, có không ít người trong thôn âm thầm nói lão thái bà tâm địa đen tối.
Nhưng nói cho cùng, trước kia có nhiều người từng được Kỳ Thịnh giúp đỡ, nên những lời ấy cũng không ai dám nói ra trước mặt lão thái bà.
Dù chẳng ai dám lắm lời trước mặt bà, nhưng ai nấy đều hiếu kỳ về quả phụ này.
Chỉ là, quả phụ kia vào thôn Vi Sơn cũng đã hơn nửa tháng, lại chẳng hay lui tới với ai, đến tên tuổi lai lịch nàng dân làng cũng chẳng rõ, chỉ biết họ Tô, là quả phụ mang theo hai đứa trẻ chạy nạn.
Song điểm đáng chú ý chính là, trên gỗ mục mọc đầy một mảng nấm nâu sẫm, lớn nhỏ rải rác.
Lục Diên vốn quê ở nông thôn, nhà ở gần núi, thuở nhỏ vẫn hay thấy nấm mọc trên gỗ mục.
Về sau đọc tiểu thuyết xuyên không, lại sợ mình có ngày cũng lâm vào tình cảnh như vậy, nên thường hay hỏi han người khác về nấm rừng, hỏi được thì ghi nhớ vào lòng.
Giờ đây nàng nhanh chóng nhận ra, đó là mộc nhĩ tức hay còn gọi là vân nhĩ thời này.
Có đồ ăn rồi!
Tâm tình mấy hôm ảm đạm u ám, giờ phút này dâng lên một cơn kích động không tên.
Tuy rằng mộc nhĩ tươi có độc, nhưng phơi khô thì độc tính sẽ tiêu tan. Sau đó ngâm nước cho nở ra, là có thể ăn được.
Mà giờ nắng gắt, phơi độ hai ba ngày là có thể dùng rồi.
Lục Diên đặt sọt tre xuống đất, dùng dao bổ củi cạo từ dưới gốc.
Từng miếng mộc nhĩ được nàng cẩn thận cho vào sọt.
Thu hoạch xong, nàng ngồi xổm đến tê cả chân.
Nghỉ ngơi đôi chút, nàng khoác sọt lên lưng, định xuống núi tìm chỗ rửa tay.
Trên tay vương đầy nước nấm, nàng sợ ngấm vào da, phải rửa sạch nhanh chóng.
Nàng quay người đi lại lối cũ, chưa được mấy bước, chợt một cảnh tượng khiến nàng chấn động toàn thân.
Trong bụi cỏ cách một trượng phía trước, có vật gì đang bò ngoằn ngoèo.
Lục Diên định thần nhìn kỹ, là một con rắn to, to bằng cánh tay trẻ nhỏ!
Trái tim nàng giật thót, sống lưng lạnh toát, da đầu run rẩy.
Nàng vô thức siết chặt lấy túi hương lão thái bà ném cho, không dám động đậy, chỉ nín thở, chết trân dán mắt vào con rắn, tim như muốn nhảy ra khỏi l*иg ngực.
Sau lưng nàng, một tầng mồ hôi lạnh đã thấm ướt áo.
Nàng chẳng dám nán lại lâu, run rẩy cất bước, đi về phía chỗ đã để bó củi.
Chờ đến khi tay nhấc lên được bảy tám cân củi khô, đôi chân cũng đã bớt tê cứng, nàng vội nhanh chân chạy xuống chân núi.
Chỉ khi đã đến nơi, nàng mới chậm lại, mồ hôi túa ra đầy trán, thở dốc không ngừng.
Toàn thân ướt đẫm, oi bức khó chịu vô cùng.
Lục Diên ngó xuống đôi tay vừa dơ vừa dính, đã thấy hơi ngứa ngáy, cần phải nhanh chóng rửa sạch.
Dưới chân núi có suối, nàng lần theo tiếng nước, bước đến bên bờ.
Từ xa đã thấy có cá bơi lội trong làn nước trong veo.
Lục Diên quỳ xuống, hai tay kỳ cọ thật lâu, mới dám vốc nước rửa mặt.
Dù miệng khô lưỡi cháy, nước suối trong suốt nhìn thấy đáy, nhưng nàng biết rừng núi hiểm trở, trong nước không biết có bao nhiêu vi trùng, nên không dám uống.
Nghỉ ngơi một lát, nàng cởi đôi giày cỏ ra rửa chân.
Nước suối mát lạnh, ngâm chân một hồi, cái nóng hừng hực trong người cũng dịu xuống.
Trong khi rửa chân, nàng nghĩ: cá không bắt được, nhưng biết đâu có thể mò được chút ốc trai.
Ý đã định, nàng lật từng hòn đá tìm kiếm.
Không có kỹ xảo gì, chỉ dựa vào vận may mò tìm.
Có vẻ người đến bắt ốc mò trai ở đây cũng không ít, nên nàng mò một hồi cũng chỉ được độ mười mấy con trai to bằng ngón tay cái, với mấy con ốc nhỏ.
Ba mẹ con nàng đã gần nửa năm chưa được nếm vị mặn của thịt cá.
Trên đường chạy nạn mấy tháng, cái bụng chưa được no một bữa, thân thể gầy yếu đến độ chẳng còn hình dáng gì nữa.
Ốc với trai chẳng đáng bao, không đủ nhét kẽ răng, nhưng dù nhỏ cũng là thịt, nàng chẳng dám chê ít.
Nàng kiếm mấy chiếc lá lớn gói trai và ốc lại, bỏ vào gùi, cõng lên lưng rồi quay về.
Lúc ấy trời vừa chính ngọ, người trong thôn kẻ thì nghỉ dưới bóng cây, người thì đã về nhà.
Theo ký ức của nguyên chủ, nàng biết nơi đây gọi là thôn Vi Sơn, bốn phía đều là núi. Trong thôn có độ hai mươi hộ dân, phân bố rải rác trong núi rừng.
Thấy Lục Diên đi ngang, có không ít người đưa ánh mắt tò mò nhìn theo.
Người trong thôn đều biết nàng là quả phụ chạy nạn đến đây, được bà Hà của Kỳ gia cưu mang.
Lão thái bà muốn nàng làm vợ cho tôn nhi hôn mê bất tỉnh kia, e là cũng chỉ muốn dùng nàng làm nha hoàn không công.
Gả cho người như cái xác không hồn, đời nàng kể như chấm hết, có không ít người trong thôn âm thầm nói lão thái bà tâm địa đen tối.
Nhưng nói cho cùng, trước kia có nhiều người từng được Kỳ Thịnh giúp đỡ, nên những lời ấy cũng không ai dám nói ra trước mặt lão thái bà.
Dù chẳng ai dám lắm lời trước mặt bà, nhưng ai nấy đều hiếu kỳ về quả phụ này.
Chỉ là, quả phụ kia vào thôn Vi Sơn cũng đã hơn nửa tháng, lại chẳng hay lui tới với ai, đến tên tuổi lai lịch nàng dân làng cũng chẳng rõ, chỉ biết họ Tô, là quả phụ mang theo hai đứa trẻ chạy nạn.
3
0
3 tuần trước
2 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
