TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 5
Chương 5

Lúc nãy Lục Diên có để ý qua chiếc khăn bà Hà đang thêu, hoa văn tinh tế, đường kim mũi chỉ rất khéo léo.

Chỉ là, điều khiến nàng ngạc nhiên chính là: phụ nữ nông thôn sao lại có tay nghề tinh xảo như vậy?

Rồi nàng lại nghĩ đến nơi mình đang ở là vùng Lĩnh Nam. Mà Lĩnh Nam thời cổ đại vốn là nơi lưu đày, không ít quan lại quyền quý phạm tội, chỉ cần không bị xử tử thì phần lớn đều bị lưu đày đến Lĩnh Nam.

Kết hợp với ngoại hình người đàn ông trong nhà, Lục Diên đã từng ngâm mình trong vô số tiểu thuyết mạng bắt đầu đoán, e rằng tổ tông nhà này không đơn giản, có khi thật sự là hậu nhân của tội thần cũng nên.

Nghĩ đến đây, Lục Diên cảm thấy bản thân bắt đầu suy nghĩ lan man, vội lắc đầu tự tỉnh táo lại.

Có phải hậu nhân của tội thần hay không cũng chẳng quan trọng lắm, bây giờ ăn no mặc ấm mới là điều thiết thực nhất.

Lục Diên mang theo chiếc thùng gỗ duy nhất trong nhà, bước ra khỏi sân.

Trong nhà này, một người sống dở chết dở, một bà già năm sáu mươi tuổi, thêm hai đứa trẻ cộng lại mới bảy tuổi, rõ ràng không thể trông mong gì họ ra sông gánh nước.

Tính ra, nàng xuyên đến đây chẳng khác gì làm bảo mẫu kiêm lao động chân tay.

Làm bảo mẫu và lao động chân tay đã đành, lại còn không có tiền công, đã thế còn phải làm vợ cho một người thực vật. Làm vợ thì cũng thôi đi, sau này còn phải phát sinh quan hệ với người thực vật, đây là vấn đề đạo đức rồi đấy.

Nghĩ đến chuyện phải làm chuyện đó với người thực vật, chỉ tưởng tượng thôi Lục Diên đã thấy mình giống một kẻ biếи ŧɦái.

Nàng bất giác rùng mình, bước nhanh hơn về phía bờ sông.

Hai đứa nhỏ cũng lật đật chạy theo sau.

Dòng suối cách nhà họ Kỳ chừng một dặm, cũng không gần lắm. Sắp đến nơi thì Xuân Hoa run run gọi: “Nương, nương cẩn thận đấy.”

Lục Diên nghe thấy tiếng gọi, quay lại nhìn hai chị em.

Thu Hoa còn nhỏ chưa hiểu chuyện, Xuân Hoa lớn hơn thì mặt đầy lo lắng và sợ hãi.

Có lẽ là mấy hôm trước, chuyện nương suýt chết đuối đã làm hai đứa trẻ sợ đến hoảng hồn.

Lục Diên cũng không phải người máu lạnh, dù sao nàng cũng là một người bình thường, nàng cất tiếng đáp lại: “Nương biết rồi. Hai đứa cứ đứng đó, bờ sông nguy hiểm, đừng lại gần làm nương phân tâm.”

Nghe nương nói vậy, Xuân Hoa vội kéo Thu Hoa đứng yên không dám tiến lại nữa.

Lục Diên đứng trên tảng đá lớn bên bờ sông, cúi nhìn xuống nước.

Tuy nước không trong lắm, nhưng vẫn có thể phản chiếu khuôn mặt tiều tụy của nàng.

Nguyên chủ mới chỉ hai mốt tuổi, trong ký ức vốn dĩ là một cô gái khá xinh đẹp, nhưng từ ngày chồng mất, lại phải chạy nạn mấy tháng trời, giờ đây không những gầy rộc đáng sợ, da đen đi, mặt mũi hốc hác, mà cả tóc cũng khô như rơm.

Lục Diên cúi đầu nhìn đôi tay đầy vết chai, cảm thấy cuộc sống này thật quá khổ cực.

Nàng bất lực thở dài một tiếng, rồi bắt đầu múc nước.

Thân thể này mới khỏi bệnh nặng, sức lực chẳng còn bao nhiêu, nên nàng chỉ gánh được nửa thùng nước quay về.

Gánh nửa thùng nước về đến nhà, Lục Diên đã thở hổn hển mệt bở hơi tai.

Nhưng nửa thùng nước ấy chỉ đủ nấu ăn hai bữa, hoàn toàn không đủ để rửa ráy hay sinh hoạt.

Lục Diên đành phải chầm chậm quay lại sông thêm mấy lần nữa, đến khi về thì nằm vật luôn lên đống rơm trong kho chứa, chẳng muốn nhúc nhích gì nữa.

Ăn chẳng được bao nhiêu, lại làm việc nặng, trong lúc mơ mơ màng màng nàng ngủ thϊếp đi.

Không biết đã ngủ bao lâu, lại nghe thấy tiếng bà Hà gọi dậy: “Mau dậy đun nước đi.”

Lục Diên mở mắt nhìn trần nhà, chẳng buồn cử động một chút nào.

Nhưng nàng thật sự không có đủ dũng khí để nhảy xuống sông, thử xem có quay trở lại cơ thể ban đầu được không, lại càng không đủ tự tin để đối đầu thẳng với bà lão kia.

Bị đuổi ra khỏi đây, liệu nàng có thể sống sót hay không còn là vấn đề lớn.

Những khổ sở và nguy hiểm mà quả phụ từng trải qua, nàng đều có ký ức, chính vì thế nàng càng chùn bước.

Dù có muốn rời đi, ít nhất trong người cũng phải có tiền.

Lục Diên ngồi dậy, vuốt lại mái tóc khô cứng như cỏ khô của nguyên chủ, rồi đứng dậy ra khỏi phòng.

Khi Lục Diên bước ra, mặt trời đã gần lặn xuống núi.

Bà Hà sáng còn thêu khăn tay, đến chiều vẫn thêu khăn, cứ như chưa từng nghỉ ngơi chút nào.

Cứ làm mãi thế này, e là chẳng bao lâu nữa đôi mắt kia sẽ hỏng mất.

Lục Diên đi vào căn bếp nhỏ hẹp và tối tăm, múc nước vào nồi.

Nàng cầm lấy đá đánh lửa, bắt chước tư thế nhóm lửa của bà Hà lúc trưa, thử vài lần cuối cùng cũng nhóm được lửa.

Nước đang đun được một lúc, thì bên ngoài bất ngờ vang lên giọng đàn ông: “Bà Hà.”

Lục Diên nhìn ra ngoài, là một người đàn ông trung niên khoảng ba bốn mươi tuổi.

Người đàn ông này, hôm qua nàng đã gặp qua, là người đến thay quần áo, lau người cho Kỳ Thịnh.

3

0

3 tuần trước

2 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.