0 chữ
Chương 6
Chương 6
Khi biết có người như vậy, Lục Diên thật sự thở phào nhẹ nhõm, ít ra nàng không phải tự tay làm việc đó.
Nàng cũng không đợi bà Hà gọi, múc thẳng một chậu nước nóng, pha thêm nước nguội rồi bưng vào phòng của Kỳ Thịnh, sau đó lại trở ra.
Trở lại bếp, nàng lại cho thêm nước lạnh vào nồi.
Hai ngày xuyên đến thế giới này, nàng đều mơ mơ hồ hồ, không phân biệt nổi đây là hiện thực hay chỉ là một giấc mơ, thành ra chẳng rửa ráy gì cả.
Giờ đã hoàn hồn lại rồi, chắc chắn phải nghiêm túc làm sạch bản thân.
Nàng vừa ngửi thử người mình, đã có chút mùi rồi. Không nặng lắm, nhưng đủ khiến nàng thấy khó chịu.
Ước chừng nửa khắc sau, người đàn ông trung niên kia bước ra từ phòng Kỳ Thịnh.
Ông ta đi đến trước mặt bà Hà, nói: “Bà Hà, ta e rằng sau này không đến được nữa rồi.”
Âm thanh ấy truyền vào tận trong bếp, khiến tay Lục Diên đang cầm nhánh củi bỗng lơi ra, rơi thẳng xuống đất.
Trong lòng nàng bắt đầu dâng lên cảm giác bất an.
Bên ngoài, bà Hà cau mày: “Ông thấy ta trả bốn mươi văn một tháng là ít à?”
Người đàn ông trung niên vội vàng xua tay: “Không, không phải. Là cháu trai ta kiếm được cho ta một công việc ở huyện thành, bà cũng biết hoàn cảnh nhà ta rồi đấy, ta thật sự hết cách.”
“Nói đi cũng phải nói lại, không phải bà đã tìm vợ cho A Thịnh rồi sao? Để vợ nó làm mấy việc này, còn có thể tiết kiệm ít tiền mua thuốc cho A Thịnh nữa.”
Nghe đến đây, Lục Diên: “...”
Số tiền đó, thật sự không cần phải tiết kiệm như vậy đâu!Bà lão Hạ nghe lời nam nhân trung niên nói, trầm ngâm chốc lát, đoạn bảo: “Ta rõ rồi. Nếu ngươi đã quyết thì còn đến tìm lão thân ta đây nói chi cho lắm.”
Nam nhân lúng túng, móc một xâu đồng tiền nhỏ ra trao cho bà Hạ, nói rằng: “Dù sao trước kia A Thịnh cũng từng giúp ta một phen. Đây là nửa tháng tiền công, ta trả lại, để bà mua cho A Thịnh chút xương nấu cháo bổ thân thể.”
Bà Hạ im lặng vài khắc, chẳng hề nói lời khách sáo, mặt dày nhận lấy: “Là ngươi tự mình trả lại đó nhé, vợ ngươi mà tới tìm ta đòi lại, ta đây quyết không trả đâu.”
Nam nhân trung niên ho khẽ mấy tiếng, hạ giọng nói: “Việc này vợ ta không biết, mong bà đừng truyền ra ngoài.”
Bà Hạ cười nhạt: “Biết rồi, đợi khi Thịnh ca nhi tỉnh lại, ta sẽ hoàn trả cho ngươi.”
Nghe vậy, nam nhân lặng lẽ liếc nhìn gian phòng.
Người kia đã mê man hơn hai tháng, gia sản cũng tiêu tán hết cả, tỉnh lại hay không vẫn là chuyện chưa thể biết. Món tiền này cũng chỉ xem như một chút đáp đền ân nghĩa xưa của Kỳ Thịnh.
Nam nhân để lại một câu: “Có việc gì thì cứ đến tìm ta.”
Nói xong bèn rảo bước rời đi.
Nam nhân đi rồi, bà Hạ cũng ra khỏi cửa.
Ước chừng gần nửa canh giờ sau mới trở về. Trên tay cầm hai cây rau cải nhỏ gầy yếu, to bằng nắm tay người lớn, rõ là thiếu dinh dưỡng.
Bữa tối hôm ấy là canh cải cùng với bốn cái bánh thừa từ bữa trưa.
Hai đứa nhỏ vẫn chia nhau nửa cái, còn Lục Diên được một cái rưỡi, ăn cùng canh cải. Dẫu chẳng mùi vị gì, cũng lưng lửng bụng được bảy phần.
Bụng đã no, đầu óc Lục Diên cũng thêm phần tỉnh táo, trong lòng có chút tâm tư, bắt đầu quan sát người và cảnh xung quanh.
Nàng liếc nhìn hai đứa trẻ dơ bẩn.
Từ ngày nương chúng chết đuối, hai đứa chưa từng tắm gội, áo quần cũng chưa thay, đứng gần lập tức ngửi thấy mùi hôi chua khó chịu.
Tối nay còn phải ngủ chung giường với hai đứa, mùi kia lởn vởn bên cạnh, muốn ngủ cũng chẳng được.
Ngoài nàng ra, hai đứa trẻ này cũng cần phải được tắm rửa.
Lục Diên đong một thau nước ấm trong bếp, ngoắc tay gọi hai bé gái lại.
Nàng bảo với Xuân Hoa: “Đi lấy y phục của muội muội con lại đây, nương... ta tắm cho con bé.”
Một tiếng "nương" tự xưng, nói ra còn thấy cay miệng, chưa quen với chuyện làm mẹ bất đắc dĩ này.
Huống hồ Thu Hoa kia nhỏ như đứa trẻ một tuổi, chẳng trông cậy con bé tự tắm, đành để nàng lo liệu.
Xuân Hoa vâng một tiếng, xỏ dép cỏ, chạy lạch bạch về phía phòng chứa đồ.
Thu Hoa nhỏ xíu ngơ ngác, chẳng gây ồn ào. Lúc Lục Diên cởi y phục cho nó, nó cũng ngoan ngoãn đưa tay giơ chân, hoàn toàn phối hợp.
Y phục vừa cởi, thấy thân hình gầy trơ xương của đứa nhỏ, Lục Diên không khỏi hít một hơi lạnh.
Thân thể bé xíu ấy, gầy tới mức da bọc lấy xương, xương sườn hiện cả lên, như chỉ cần ngã một cái sẽ gãy hết xương.
Lúc trước bị bao cảm xúc tiêu cực vây quanh, nàng chẳng còn lòng dạ nào để thương cảm người khác vậy mà giờ đây cũng thấy mềm lòng đôi chút.
Nàng cũng không đợi bà Hà gọi, múc thẳng một chậu nước nóng, pha thêm nước nguội rồi bưng vào phòng của Kỳ Thịnh, sau đó lại trở ra.
Trở lại bếp, nàng lại cho thêm nước lạnh vào nồi.
Hai ngày xuyên đến thế giới này, nàng đều mơ mơ hồ hồ, không phân biệt nổi đây là hiện thực hay chỉ là một giấc mơ, thành ra chẳng rửa ráy gì cả.
Giờ đã hoàn hồn lại rồi, chắc chắn phải nghiêm túc làm sạch bản thân.
Nàng vừa ngửi thử người mình, đã có chút mùi rồi. Không nặng lắm, nhưng đủ khiến nàng thấy khó chịu.
Ước chừng nửa khắc sau, người đàn ông trung niên kia bước ra từ phòng Kỳ Thịnh.
Ông ta đi đến trước mặt bà Hà, nói: “Bà Hà, ta e rằng sau này không đến được nữa rồi.”
Trong lòng nàng bắt đầu dâng lên cảm giác bất an.
Bên ngoài, bà Hà cau mày: “Ông thấy ta trả bốn mươi văn một tháng là ít à?”
Người đàn ông trung niên vội vàng xua tay: “Không, không phải. Là cháu trai ta kiếm được cho ta một công việc ở huyện thành, bà cũng biết hoàn cảnh nhà ta rồi đấy, ta thật sự hết cách.”
“Nói đi cũng phải nói lại, không phải bà đã tìm vợ cho A Thịnh rồi sao? Để vợ nó làm mấy việc này, còn có thể tiết kiệm ít tiền mua thuốc cho A Thịnh nữa.”
Nghe đến đây, Lục Diên: “...”
Số tiền đó, thật sự không cần phải tiết kiệm như vậy đâu!Bà lão Hạ nghe lời nam nhân trung niên nói, trầm ngâm chốc lát, đoạn bảo: “Ta rõ rồi. Nếu ngươi đã quyết thì còn đến tìm lão thân ta đây nói chi cho lắm.”
Bà Hạ im lặng vài khắc, chẳng hề nói lời khách sáo, mặt dày nhận lấy: “Là ngươi tự mình trả lại đó nhé, vợ ngươi mà tới tìm ta đòi lại, ta đây quyết không trả đâu.”
Nam nhân trung niên ho khẽ mấy tiếng, hạ giọng nói: “Việc này vợ ta không biết, mong bà đừng truyền ra ngoài.”
Bà Hạ cười nhạt: “Biết rồi, đợi khi Thịnh ca nhi tỉnh lại, ta sẽ hoàn trả cho ngươi.”
Nghe vậy, nam nhân lặng lẽ liếc nhìn gian phòng.
Người kia đã mê man hơn hai tháng, gia sản cũng tiêu tán hết cả, tỉnh lại hay không vẫn là chuyện chưa thể biết. Món tiền này cũng chỉ xem như một chút đáp đền ân nghĩa xưa của Kỳ Thịnh.
Nói xong bèn rảo bước rời đi.
Nam nhân đi rồi, bà Hạ cũng ra khỏi cửa.
Ước chừng gần nửa canh giờ sau mới trở về. Trên tay cầm hai cây rau cải nhỏ gầy yếu, to bằng nắm tay người lớn, rõ là thiếu dinh dưỡng.
Bữa tối hôm ấy là canh cải cùng với bốn cái bánh thừa từ bữa trưa.
Hai đứa nhỏ vẫn chia nhau nửa cái, còn Lục Diên được một cái rưỡi, ăn cùng canh cải. Dẫu chẳng mùi vị gì, cũng lưng lửng bụng được bảy phần.
Bụng đã no, đầu óc Lục Diên cũng thêm phần tỉnh táo, trong lòng có chút tâm tư, bắt đầu quan sát người và cảnh xung quanh.
Nàng liếc nhìn hai đứa trẻ dơ bẩn.
Từ ngày nương chúng chết đuối, hai đứa chưa từng tắm gội, áo quần cũng chưa thay, đứng gần lập tức ngửi thấy mùi hôi chua khó chịu.
Tối nay còn phải ngủ chung giường với hai đứa, mùi kia lởn vởn bên cạnh, muốn ngủ cũng chẳng được.
Ngoài nàng ra, hai đứa trẻ này cũng cần phải được tắm rửa.
Lục Diên đong một thau nước ấm trong bếp, ngoắc tay gọi hai bé gái lại.
Nàng bảo với Xuân Hoa: “Đi lấy y phục của muội muội con lại đây, nương... ta tắm cho con bé.”
Một tiếng "nương" tự xưng, nói ra còn thấy cay miệng, chưa quen với chuyện làm mẹ bất đắc dĩ này.
Huống hồ Thu Hoa kia nhỏ như đứa trẻ một tuổi, chẳng trông cậy con bé tự tắm, đành để nàng lo liệu.
Xuân Hoa vâng một tiếng, xỏ dép cỏ, chạy lạch bạch về phía phòng chứa đồ.
Thu Hoa nhỏ xíu ngơ ngác, chẳng gây ồn ào. Lúc Lục Diên cởi y phục cho nó, nó cũng ngoan ngoãn đưa tay giơ chân, hoàn toàn phối hợp.
Y phục vừa cởi, thấy thân hình gầy trơ xương của đứa nhỏ, Lục Diên không khỏi hít một hơi lạnh.
Thân thể bé xíu ấy, gầy tới mức da bọc lấy xương, xương sườn hiện cả lên, như chỉ cần ngã một cái sẽ gãy hết xương.
Lúc trước bị bao cảm xúc tiêu cực vây quanh, nàng chẳng còn lòng dạ nào để thương cảm người khác vậy mà giờ đây cũng thấy mềm lòng đôi chút.
3
0
3 tuần trước
2 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
