TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 4
Chương 4

Kỳ Thịnh vừa ngã xuống, trong nhà cũng chỉ còn lại một mình bà Hà.

Trước khi xuyên không, Lục Diên đã phải chăm sóc rất nhiều bệnh nhân, giờ xuyên không rồi, tại sao lại vẫn phải chăm bệnh nhân nữa?

Tại sao chứ?

Chẳng lẽ vì nàng là mệnh khổ trời sinh?

Ban đầu, trong lòng Lục Diên là không muốn, nhưng nghĩ đến ăn uống chỗ ở đều nhờ vào bà Hà, nên cũng chỉ có thể nghe theo.

Bà Hà múc nửa bát cháo đặc, vừa đưa cho nàng vừa cảnh cáo: “Ta luôn đang nhìn đấy, đừng có ăn vụng.”

Lục Diên thầm nghĩ, nàng cũng chưa thèm đến mức phải tranh ăn với người thực vật đâu.

Dù vậy, nàng vẫn gật đầu, dưới ánh mắt sắc bén của bà Hà, mang theo áp lực đẩy cửa phòng trượng phu trên danh nghĩa.

Trong phòng có mùi thuốc, vừa mở cửa ra là xộc vào mũi ngay.

Trước kia quả phụ cũng từng đút thuốc và đồ ăn lỏng cho người đàn ông này mấy lần, có lẽ vì trong lòng kháng cự chuyện làm vợ người sống dở chết dở, nên cũng chưa từng nhìn kỹ diện mạo y, trong trí nhớ chỉ là một hình bóng mơ hồ.

Nàng đi đến bên giường, cúi đầu nhìn người đàn ông đang nằm.

Đến khi nhìn rõ khuôn mặt người đàn ông, nàng khựng lại.

Nàng nghĩ người đàn ông hôn mê chắc chắn sẽ gầy trơ xương, tiều tụy xác xơ. Nhưng bất ngờ thay, ngoài việc hơi gầy ra thì y trông giống như mới hôn mê chưa bao lâu.

Không chỉ vậy, y còn là một người đàn ông trưởng thành có ngoại hình vô cùng xuất chúng.

Trán cao đầy đặn, tuy hai mắt nhắm nghiền nhưng hốc mắt sâu, sống mũi cao thẳng, đường nét khuôn mặt rõ ràng cân đối. Dù đang nằm, vẫn có thể nhìn ra thân hình cao lớn, vai rộng eo thon.

Ngoại hình này hoàn toàn không giống người sống trên núi.

Nhưng cho dù có đẹp trai hơn nữa thì cũng có ích gì?

Chẳng phải vẫn nằm bất động trên giường, chẳng biết bao giờ mới tỉnh lại?

Lục Diên quan sát một lát, lấy chiếc chăn mỏng trên giường gấp lại làm gối, đỡ đầu người đàn ông lên, chuẩn bị nhét chăn dưới đầu y. Lúc này, bà Hà đang nhìn từ ngoài cửa sổ đột nhiên lo lắng kêu lên: “Ngươi làm gì vậy?”

Lục Diên giải thích: “Gối đầu cao lên một chút, cháo mới dễ trôi xuống cổ, không bị sặc.”

Bà Hà nhíu mày: “Thế sao trước đây ngươi không làm vậy?”

Lục Diên nghĩ thầm: trước đây có phải ta đút đâu.

Nàng đáp: “Trước đây không nghĩ tới.”

Nói xong, nàng cầm bát lên, nắm lấy cằm người đàn ông, chậm rãi đút cháo.

Trong mắt bà Hà thoáng qua chút nghi hoặc, trước đây chưa từng thấy quả phụ đút tỉ mỉ thế này, hôm nay sao lại cẩn thận vậy?

Lục Diên vừa đút cháo, vừa quan sát tình trạng người đàn ông.

Da mặt y vẫn còn hồng hào, cơ bắp còn đàn hồi tốt, chưa có dấu hiệu teo lại. Vết trầy trên mặt vẫn chưa mờ hẳn, thời gian hôn mê chắc không quá ba tháng.

Nhưng nếu còn không tỉnh, qua thêm thời gian nữa, cơ bắp chắc chắn sẽ bắt đầu teo, bình thường cần xoa bóp chân tay mới được.

Chỉ là nàng vừa mới tới, mà ngay cả quả phụ cũng chỉ sống trong nhà này nửa tháng, ký ức về nhà họ Kỳ rất mơ hồ, chẳng hiểu rõ tình hình gì cả, tốt nhất nên quan sát thêm, đừng đưa ra quá nhiều đề xuất, nếu không thì người mệt cũng chỉ là nàng.

Nửa bát cháo đặc, Lục Diên đút mất nửa canh giờ.

Sau khi đút xong, theo bản năng nghề nghiệp, nàng lau khóe miệng cho người đàn ông, chỉnh lại cổ áo.

Thấy quả phụ cẩn thận như vậy, bà Hà hơi nhíu mày, trong mắt lộ ra vài phần khó hiểu.

Hôm nay quả phụ vừa kê gối cao cho A Thịnh, lại nhẫn nại đút nửa canh giờ, còn tỉ mỉ lau miệng, hoàn toàn không giống trước đây chút nào.

Mấy hôm trước, lúc quả phụ đút thuốc và đồ ăn lỏng cho A Thịnh, đến nhìn cũng chẳng dám nhìn lâu, đút chưa đầy một khắc đã vội vàng xong, càng không có chút hành động nào gọi là quan tâm, săn sóc.

Chẳng lẽ là nàng ta nghĩ thông suốt rồi, định an tâm ở lại làm vợ của A Thịnh?

Lục Diên bưng bát bước ra khỏi phòng, thấy bà Hà đang dò xét mình từ trên xuống dưới với vẻ mặt đầy nghi hoặc.

Lục Diên cảm thấy bị nhìn chằm chằm thật kỳ cục, vội đi rửa bát.

Sau khi rửa xong, Lục Diên mới phát hiện lúc này hai đứa trẻ đang ở ngoài hàng rào lật đá tìm giun đất để cho gà ăn.

Trẻ con thì gan to, nhưng Lục Diên thì sợ mấy con sâu mềm nhũn, bò lổm ngổm đó chết đi được. Nàng thà chăm sóc người thực vật còn hơn đi đào mấy con vật ghê tởm ấy.

Bà Hà thu lại ánh nhìn đánh giá, ngồi xuống cái ghế thấp, cầm kim chỉ tiếp tục thêu chiếc khăn dở dang từ buổi sáng, rồi nói với Lục Diên: “Trong chum không còn mấy nước, đi gánh nước về đi.”

Lục Diên, người liên tục bị sai làm việc: “...”

Chẳng lẽ không định để nàng nghỉ ngơi chút nào sao?

Nàng quay đầu nhìn bà Hà.

Bà vẫn nheo mắt, tiếp tục thêu chiếc khăn từ sáng đến giờ.

Có lẽ là tuổi cao rồi, tinh lực không còn sung mãn, mắt cũng kém, nên thêu một chiếc khăn bé tí cũng rất chậm, hai ba ngày mới xong một chiếc.

3

0

3 tuần trước

2 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.