TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 3
Chương 3

Cám gạo rất cứng, phải nấu mềm mới làm được bánh.

Nàng đổ thêm non nửa bát nước vào nồi, rồi đổ hết cám gạo vào nấu.

Vấn đề tiếp theo là nhóm bếp.

May mà trong bếp lò vẫn còn vài cục than chưa tắt hẳn, nàng bèn thổi lửa vào bếp, chẳng mấy chốc lửa đã bùng lên.

Trong lúc nấu cám gạo, thỉnh thoảng Lục Diên lại liếc nhìn bà lão đang ngồi trước cửa bếp.

Rốt cuộc bà Hà là hạng người thế nào?

Dựa vào ký ức của quả phụ cùng ấn tượng mà Lục Diên dành cho bà lão, thật khó để nói là tốt.

Việc thu nhận ba mẹ con họ là chuyện tốt, nhưng mục đích lại chẳng trong sáng.

Dù mục đích không tốt, nhưng bà cụ cũng chẳng ép buộc họ phải ở lại, muốn đi thì đi. Chỉ là, một người đàn bà góa bụa dẫn theo hai đứa nhỏ thì còn biết đi đâu được nữa?

Ba mẹ con vốn là bị đuổi đi nên không có giấy tờ.

Giấy tờ ở đây chính là giấy thông hành.

Không có giấy thông hành thì cũng giống như người không hộ tịch, chỉ có thể trốn đông trốn tây mà sống thôi.

Trong ký ức của quả phụ, nàng ấy phải ôm hai đứa con, lén trốn trong khoang thuyền mới chạy đến được huyện Thương Ngô thuộc Lĩnh Nam.

Vì trên người không có lấy một đồng nên phải tá túc ở miếu hoang, suýt chút nữa còn bị lão ăn mày già bắt nạt.

Pháp luật thời cổ đại vốn lỏng lẻo, xã hội thì hiểm ác vô cùng.

Lục Diên nghĩ, chưa chắc mình đã dũng cảm hơn quả phụ năm xưa, có thể cố sống đến tận giờ. Huống hồ khi trong tay không có đồng nào, khó lòng làm nên chuyện được.

Giờ nàng vẫn còn mơ hồ ngơ ngẩn, tốt nhất cứ an phận mà sống trước đã, đừng vội chọc giận bà lão kia, phải chờ thời cơ.

Lửa trong bếp từ từ lớn dần, Lục Diên cũng dẹp hết suy nghĩ, chuyên tâm nấu cơm.

Nàng bỏ thêm ít củi vào bếp, rồi lấy nắm rau sam treo trên vách xuống, rửa sạch, bẻ lấy phần non, thái nhỏ.

Chờ cám gạo trong nồi nấu mềm, nàng múc ra bát, đợi nguội bớt mới đổ rau dại vào trộn đều.

Nhìn quanh một lượt, không thể tìm thấy bất cứ gia vị gì.

Chợt nhớ lại, chút muối còn sót cùng vài giọt dầu hạt cải đã bị bà Hà giấu đi rồi, mấy ngày mới cho dùng một lần.

Giờ không mang ra tức là không cho dùng.

Lục Diên thở dài.

Đúng là cuộc đời khốn khổ.

Bụng đói cồn cào, nàng cũng chẳng có thời gian than thân trách phận, đành nhanh tay nấu cho xong bữa cơm.

Lục Diên trộn cám gạo với rau dại, nặn thành từng chiếc bánh tròn, đặt vào chảo nóng áp chảo.

Không có dầu, bánh áp chảo không được như mong muốn, vừa dính chảo lại hơi cháy xém.

Nhưng dù sao thì cũng còn ăn được.

Mùi cám gạo xen lẫn chút khét thoang thoảng bay ra, càng làm bụng Lục Diên đói cồn cào.

Nàng làm được bảy cái bánh, to bằng lòng bàn tay trẻ con.

Cho bánh vào bát, rồi đun nước nấu canh rau sam.

Chẳng bao lâu canh cũng chín, nàng múc vào bát, rồi lần lượt bưng ra bàn ngoài sân.

Bà Hà vừa nhìn thấy canh rau dại, mặt lập tức sầm lại, giọng khó chịu: “Ăn hết rau dại rồi tối ăn cái gì? Vừa tốn rau vừa tốn củi, chịu sao nổi cái kiểu phá hoại này của ngươi!”

Lục Diên chẳng nói năng gì, chỉ lẳng lặng nghe.

Nàng ngoảnh đầu nhìn về phía phòng chứa đồ, thấy hai đứa nhỏ đứng ngoài cửa, ánh mắt dán chặt vào mâm thức ăn trên bàn, trong đôi mắt là sự thèm khát đồ ăn.

Lục Diên cảm thấy trong lòng chua xót xen lẫn cay đắng, lại ngập tràn sự bất an về tương lai.

Liệu nàng có thể sống sót ở cái thời cổ đại ăn không đủ no mặc không đủ ấm, chỗ nào cũng nguy hiểm lại còn chênh lệch giai cấp nghiêm trọng này không?

Lục Diên chỉ buồn rầu trong thoáng chốc, rồi lập tức thu lại cảm xúc tiêu cực, quay về hai đứa trẻ xa lạ cất tiếng gọi: “Lại đây ăn cơm nào.”

Nghe nương nói vậy, Xuân Hoa mới dắt em gái bước đi lảo đảo đến gần.

Mọi người ngồi xuống, bà Hà bắt đầu chia bánh rau dại. Hai đứa trẻ mỗi đứa chỉ được nửa cái bánh, còn Lục Diên được một cái.

Bà Hà cũng giữ lại một cái cho mình, trong bát còn dư lại bốn cái, bà mang cả vào trong nhà.

Lục Diên: “...”

Cúi đầu nhìn cái bánh nhỏ trong tay, đến no bụng còn không đủ.

Biết vậy lúc trước đã làm bánh to hơn rồi. Lần sau làm bánh, nàng sẽ có kinh nghiệm hơn.

Nàng cắn một miếng bánh. Bánh khô đến nghẹn cổ họng, chỉ có thể ngâm vào canh rau dại rồi mới ăn được. Hai đứa trẻ cũng bắt chước nàng, ngâm một chút mới ăn.

Ăn xong một cái bánh, lại uống hơn nửa bát canh rau dại không dầu không muối, vị còn hơi đắng, mới miễn cưỡng no được bốn phần, cơ thể cũng dần ấm lại.

Bà Hà cũng gặm xong một cái bánh, nhìn nàng nói: “Đã ăn no rồi thì nhanh đi đút cháo cho A Thịnh.”

Người gọi là A Thịnh, chính là cháu trai của bà Hà. Quả phụ chỉ biết y tên là Kỳ Thịnh, trước đây là thợ săn không chuyên, phần lớn tiền bạc trong nhà đều nhờ y săn bắn mà có.

3

0

3 tuần trước

2 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.