TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 2
Chương 2

Dù đã bị gọi là nương suốt hai ngày, Lục Diên vẫn chưa thể quen nổi. Nàng ngẩn người một lúc, rồi mới cứng ngắc đón lấy bát nước.

Uống một ngụm làm dịu cổ họng, Lục Diên mới quay đầu nhìn rõ đứa bé trước mặt.

Là một bé gái, trông chừng ba bốn tuổi, nhưng thực ra đã năm tuổi rồi.

Đây là cô con gái lớn của quả phụ, Xuân Hoa.

Tóc Xuân Hoa khô vàng, vài lọn lưa thưa được buộc thành hai bím tóc nhỏ bằng dây vải.

Giữa tiết thu nóng hầm hập, má và môi con bé đã hơi nứt nẻ.

Nhìn bộ quần áo trên người đứa trẻ, tay áo và ống quần đều ngắn cũn cỡn, đầy vết vá chằng vá đυ.p, cổ áo và ống tay đều đã sờn rách nghiêm trọng.

Chân thì đi đôi hài rơm thô ráp, để lộ mấy kẽ móng đầy bùn đất.

Lục Diên đang định uống nốt bát nước trong tay thì cánh cửa trúc đang khép hờ bỗng bị đẩy mở rộng thêm.

Một bà lão chừng năm sáu mươi tuổi đứng chặn ngay cửa, vừa mở miệng đã mắng: “Nghỉ ngơi hai ngày rồi, còn trông mong bà già này lo cơm nước cho ba mẹ con các người chắc?”

“Nếu khỏe rồi thì mau dậy nấu cơm đi!”

Bà lão này chính là người đã cưu mang quả phụ, bà Hà.

Gương mặt bà đầy nếp nhăn, búi tóc gọn gàng, ăn mặc sạch sẽ, trên quần áo cũng chỉ có đôi ba miếng vá.

Tuy gương mặt bà có vẻ hiền từ, nhưng giọng điệu và thái độ thì chẳng dễ chịu chút nào.

Nói rồi, bà Hà nhét thêm một vật nhỏ vào lòng Lục Diên, làm nàng hoảng sợ.

Cúi đầu nhìn kỹ, đây nào phải vật gì, mà là một đứa trẻ còn nhỏ hơn nữa.

Bà Hà nhét đứa nhỏ cho nàng xong lập tức quay người bỏ ra ngoài.

Bốn mắt chạm nhau, Lục Diên bỗng dưng phải làm mẹ: “...”

Đứa nhỏ này còn suy dinh dưỡng hơn cả Xuân Hoa.

Chừng hai tuổi, nhưng nhìn lại chỉ như đứa trẻ chưa đầy một tuổi.

Gầy đến mức chỉ có da bọc xương nên khiến đôi mắt to lạ thường.

Con bé vừa khóc xong, mắt đỏ hoe, khóe mắt còn đọng nước, đang ngơ ngác nhìn nàng.

Đây là cô con gái út của quả phụ, Thu Hoa.

Cái miệng nhỏ của Thu Hoa hé ra, ngọng nghịu gọi: “Nương, đói, đói.”

Nhắc đến đói, Lục Diên hai ngày chưa ăn gì, lập tức cảm thấy cơn đói khát cuộn lên, đầu váng mắt hoa. Rõ là giữa mùa thu nóng bức mà nàng lại đói đến rét run cả người.

Nếu còn muốn sống tiếp thì không thể cứ nằm lì thế này nữa.

Lục Diên đặt đứa nhỏ xuống bên cạnh mép chiếu, vịn cột gỗ đứng dậy, chậm rãi đi ra ngoài.

Ánh sáng ngoài sân chói chang, nàng đưa tay che ánh mặt trời gay gắt, thích nghĩ một lúc mới nhìn rõ được khung cảnh.

Trước mắt là một cái sân nhỏ quây bằng hàng rào trúc, hai gian nhà tranh cũ kỹ dựng cạnh nhau, tường nhà loang lổ, trông cứ như chỉ cần đạp mạnh một cái là có thể đạp đổ vách tường.

Ngoài hai gian nhà tranh dựng cạnh nhau đó, trong sân còn có ba căn nhà tranh nhỏ nằm xen kẽ nhau.

Một gian là gian nhà tranh Lục Diên vừa mới đi ra, cũng là phòng chứa đồ linh tinh.

Một gian là nhà bếp, còn lại là nhà xí.

Trong sân có một mảnh đất nhỏ được rào lại trồng rau, hai con gà mái đang mổ mổ trên nền đất trong sân. Xa xa là cánh đồng lúa với những đường bờ ruộng chằng chịt, tiếp nữa là dãy núi xanh biếc trập trùng kéo dài vô tận.

Lục Diên ngẩn người nhìn một lúc, lại nghe tiếng quát khó chịu của bà Hà.

“Còn đứng ngây ra đó làm gì? Không mau đi nấu cơm đi?”

Lục Diên thu ánh mắt lại, đảo mắt nhìn quanh rồi bước về phía căn bếp.

Nhà bếp rất đơn sơ, một góc là bếp lò, một góc là đống củi.

Trên bệ bếp đặt một cái nồi, đang nấu cháo loãng thơm ngát mùi gạo.

Lục Diên đảo mắt nhìn quanh, phát hiện trên bệ bếp còn có nửa bát bột mì màu vàng.

Nàng nhón một ít, đưa lên mũi ngửi.

Đây đâu phải bột mì, rõ ràng là cám gạo.

Nghĩ lại thì trước kia đến rễ cây nguyên chủ còn đào lên ăn, giờ có cám gạo thế này cũng coi như quý lắm rồi.

Trên vách treo một cái rổ, trong rổ có mấy nắm rau dại, là rau sam.

Lục Diên hé mở vung nồi, nhìn thấy nồi cháo đặc sánh, lập tức nuốt nuốt nước bọt.

Dù giờ bụng nàng đã đói đến cồn cào, nhưng cũng chẳng dám đυ.ng vào nồi cháo này.

Nồi cháo đó ngay cả bà Hà cũng không dám ăn, mà để dành cho người đang hôn mê bất tỉnh kia.

Ở cái thời này làm gì có dịch dinh dưỡng, người thực vật mà không được ăn gì thì chỉ có đường chết.

Lục Diên liếc ra cửa bếp, chẳng biết từ khi nào, bà Hà đã khiêng một cái ghế con ra ngồi ngay cửa, vừa thêu thùa vừa ngồi canh chừng.

Hèn chi bà ấy nhất định phải ngồi ngay cửa bếp thêu thùa may vá, thì ra là để phòng nàng lén ăn vụng.

Nồi cháo đặc sánh kia là khẩu phần hai bữa của cháu bà cụ, thỉnh thoảng nếu Thu Hoa yếu quá chẳng nuốt nổi gì mới được phép húp hai ngụm.

Lục Diên đành nhịn cơn thèm, đậy nắp nồi lại, quay về toàn tâm toàn ý với việc nấu ăn.

3

0

3 tuần trước

2 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.