0 chữ
Chương 27
Chương 27
“Con tính toán rồi, đợi khi trong tay có bạc sẽ đi mua gạo.”
Bà Hà đáp: “Ngươi có bạc thì cứ việc đi mua. Dù sao ngoài năm cân gạo kia, ta quyết không bỏ thêm một đồng nào để mua gạo nữa.”
Lục Diên nói: “Về sau con sẽ tự mình kiếm bạc để mua.”
Bà Hà như thể nghe được trò cười, cười khẩy một tiếng: “Nếu ngươi thực sự có thể kiếm được bạc, thì đã chẳng đến nỗi phải chạy loạn tới thôn Vi Sơn này.”
Lục Diên mặt không đổi sắc, thong thả đáp lời: “Đó là do quê nhà hạn hán, không có đường mưu sinh. Nay con đã nghĩ ra cách kiếm bạc rồi.”
Bà Hà nghe vậy liền động tâm: “Cách gì vậy?”
Lục Diên đáp: “Con đã mua được ít đậu, đợi mấy ngày nữa đến phiên chợ, sẽ xay thành đậu nành tươi, ra chợ bày quán bán lấy lời.”
Bà Hà bán tín bán nghi: “Ngươi đã biết làm đậu nành tươi, sao còn phải chạy nạn?”
Lục Diên vẫn điềm nhiên như cũ: “Lão thái thái chẳng phải đã quên rồi sao? Ta vừa nói quê nhà hạn hán, nước còn phải dùng bạc mua, vậy lấy đâu ra nước mà làm đậu nành?”
Lúc này bà Hà mới tỉnh ngộ, hóa ra quả là như vậy.
Bà thu lại sắc mặt ngờ vực, nói: “Ngươi đã có đường kiếm bạc thì cứ làm đi, nhưng phải nhớ cho kỹ, chớ có đến lúc có bạc rồi lại trở mặt, không chịu thành thân với Thịnh ca nhi nữa.”
Lục Diên không hề chột dạ đồng ý: “Chuyện đó tất nhiên không thể.”
Nàng nghĩ thầm phải càng thêm ra sức, tìm cách kí©h thí©ɧ Kỳ Thịnh tỉnh lại.
Bà Hà hừ khẽ một tiếng: “Tối nay dùng xương hầm cháo, cho cả nhà cùng bồi bổ.”
Lục Diên đáp: “Vâng.”
Đoạn xoay người ra khỏi phòng, thở ra một hơi thật khẽ.
Trời oi ả, Lục Diên sợ xương để lâu sinh mùi, quyết định nấu nước dùng trước.
Chỉ tiếc tên đồ tể không chịu chặt xương, đưa nàng cả một khúc nguyên vẹn, khiến nàng phải tự tay chặt lấy.
Thấy khúc xương lớn, nàng lại liếc sang phòng Kỳ Thịnh, trong lòng thoắt lóe ý nghĩ.
Nàng lặng lẽ kéo khúc gỗ chặt củi kéo đến đặt dưới cửa sổ phòng y.
Đoạn lấy dao chặt củi, mài cho sắc bén, đặt xương lên khúc gỗ, vung tay chém xuống thật mạnh mẽ.
“Chát! Chát! Chát!” Tiếng vang như sấm đánh khiến bà Hà trong phòng cũng hoảng sợ, hấp tấp chạy ra xem.
Vừa ra đến nơi đã thấy Tô quả phụ đang cầm dao, đứng ngay dưới cửa sổ phòng cháu mình, chặt mạnh khúc xương một cách hung hãn.
Bà Hà ôm ngực thở dốc, cao giọng mắng: “Muốn chặt thì ra xa mà chặt, đừng làm phiền Thịnh ca nhi nghỉ ngơi.”
Lục Diên dừng tay, điềm nhiên đáp: “Chặt ồn một chút càng tốt, nếu có thể đánh thức được huynh ấy thì càng hay.”
Nói đoạn lại tiếp tục chặt.
Bà Hà nghe nàng nói thế thì sững người.
“Chát! Chát! Chát!” Âm thanh lại vang lên, bà cũng không ngăn cản nữa.
Trong phòng, Kỳ Thịnh hôn mê đã hơn hai tháng, gần như chỉ nghe thấy tiếng nước và tiếng người nói khe khẽ, hiếm khi có thanh âm mạnh mẽ như thế này.
“Chát! Chát! Chát!”
Tựa hồ như là tiếng người dùng sức mạnh bổ củi, nhưng lại không giống hẳn.
Bà nội y tất nhiên không có sức lực ấy, vậy chỉ có thể là tiếng động từ Tô quả phụ.
Dù đang mê man, nhưng trong tiềm thức y vẫn cảm nhận được, những ngày gần đây, quả phụ này quả thực có chút khác thường.
Trước kia, nàng như người vô hình, chẳng mấy ai chú ý, thế nhưng gần đây, mỗi ngày đều lưu lại ấn tượng trong tâm trí y.
Trong lòng Kỳ Thịnh chợt dấy lên sự hiếu kỳ: rốt cuộc, đâu mới là bản chất thật của người kia?
Ngoài phòng, Lục Diên đã chặt xong khúc xương, toàn thân ướt đẫm mồ hôi.
Nàng rửa tay rửa mặt sạch sẽ, nhóm bếp nấu nước sôi, trụng sơ xương để loại bỏ nước máu, rồi mới cho vào nồi đất chuyên dùng nấu cháo cho Kỳ Thịnh ninh nước dùng.
Nồi đất nấu canh, ít bay hơi, đun bằng lửa nhỏ chừng một canh giờ cũng không hao hụt bao nhiêu, lại khiến nước canh thêm phần thơm đậm.
Vì e không canh được lửa, nàng bèn mang cả nồi lẫn bếp ra phía ngoài nhà bếp, vừa làm việc vừa trông chừng.
Trước đó có đào được vài gốc măng tre, nhưng chưa kịp xử lý, nay trời hãy còn sớm, nàng bèn tranh thủ làm luôn.
Trong phòng, bà Hà đang ngồi thêu bên cửa sổ, lại nghe thấy tiếng động khác, ngẩng đầu nhìn ra, thấy Tô quả phụ đang loay hoay xử lý măng, bà cũng dần quen với sự “bận rộn” của nàng, bèn thu lại ánh mắt, tiếp tục thêu.
Lục Diên lột bỏ lớp vỏ cứng bên ngoài măng, chỉ giữ lại phần lõi xanh vàng non mềm bên trong.
Nàng đào về ba gốc, mỗi gốc đều nặng chừng mười cân.
Trong nhà chỉ có hai cái rổ, không thể phơi quá nhiều, nàng đành chỉ làm một gốc trước.
Sau khi lột xong, phần măng non còn lại chừng ba bốn cân.
Măng được thái thành từng sợi nhỏ, đợi nước sôi cho vào chần qua.
Nàng cũng không rõ chần bao lâu là đủ, chỉ dựa theo cảm giác mà làm.
Lo rằng chần rồi vẫn còn vị đắng, nàng lại đem măng ngâm trong chậu nước lạnh suốt đêm, định sáng mai mới đem ra phơi khô.
Bà Hà đáp: “Ngươi có bạc thì cứ việc đi mua. Dù sao ngoài năm cân gạo kia, ta quyết không bỏ thêm một đồng nào để mua gạo nữa.”
Lục Diên nói: “Về sau con sẽ tự mình kiếm bạc để mua.”
Bà Hà như thể nghe được trò cười, cười khẩy một tiếng: “Nếu ngươi thực sự có thể kiếm được bạc, thì đã chẳng đến nỗi phải chạy loạn tới thôn Vi Sơn này.”
Lục Diên mặt không đổi sắc, thong thả đáp lời: “Đó là do quê nhà hạn hán, không có đường mưu sinh. Nay con đã nghĩ ra cách kiếm bạc rồi.”
Bà Hà nghe vậy liền động tâm: “Cách gì vậy?”
Lục Diên đáp: “Con đã mua được ít đậu, đợi mấy ngày nữa đến phiên chợ, sẽ xay thành đậu nành tươi, ra chợ bày quán bán lấy lời.”
Bà Hà bán tín bán nghi: “Ngươi đã biết làm đậu nành tươi, sao còn phải chạy nạn?”
Lúc này bà Hà mới tỉnh ngộ, hóa ra quả là như vậy.
Bà thu lại sắc mặt ngờ vực, nói: “Ngươi đã có đường kiếm bạc thì cứ làm đi, nhưng phải nhớ cho kỹ, chớ có đến lúc có bạc rồi lại trở mặt, không chịu thành thân với Thịnh ca nhi nữa.”
Lục Diên không hề chột dạ đồng ý: “Chuyện đó tất nhiên không thể.”
Nàng nghĩ thầm phải càng thêm ra sức, tìm cách kí©h thí©ɧ Kỳ Thịnh tỉnh lại.
Bà Hà hừ khẽ một tiếng: “Tối nay dùng xương hầm cháo, cho cả nhà cùng bồi bổ.”
Lục Diên đáp: “Vâng.”
Đoạn xoay người ra khỏi phòng, thở ra một hơi thật khẽ.
Trời oi ả, Lục Diên sợ xương để lâu sinh mùi, quyết định nấu nước dùng trước.
Thấy khúc xương lớn, nàng lại liếc sang phòng Kỳ Thịnh, trong lòng thoắt lóe ý nghĩ.
Nàng lặng lẽ kéo khúc gỗ chặt củi kéo đến đặt dưới cửa sổ phòng y.
Đoạn lấy dao chặt củi, mài cho sắc bén, đặt xương lên khúc gỗ, vung tay chém xuống thật mạnh mẽ.
“Chát! Chát! Chát!” Tiếng vang như sấm đánh khiến bà Hà trong phòng cũng hoảng sợ, hấp tấp chạy ra xem.
Vừa ra đến nơi đã thấy Tô quả phụ đang cầm dao, đứng ngay dưới cửa sổ phòng cháu mình, chặt mạnh khúc xương một cách hung hãn.
Bà Hà ôm ngực thở dốc, cao giọng mắng: “Muốn chặt thì ra xa mà chặt, đừng làm phiền Thịnh ca nhi nghỉ ngơi.”
Lục Diên dừng tay, điềm nhiên đáp: “Chặt ồn một chút càng tốt, nếu có thể đánh thức được huynh ấy thì càng hay.”
Bà Hà nghe nàng nói thế thì sững người.
“Chát! Chát! Chát!” Âm thanh lại vang lên, bà cũng không ngăn cản nữa.
Trong phòng, Kỳ Thịnh hôn mê đã hơn hai tháng, gần như chỉ nghe thấy tiếng nước và tiếng người nói khe khẽ, hiếm khi có thanh âm mạnh mẽ như thế này.
“Chát! Chát! Chát!”
Tựa hồ như là tiếng người dùng sức mạnh bổ củi, nhưng lại không giống hẳn.
Bà nội y tất nhiên không có sức lực ấy, vậy chỉ có thể là tiếng động từ Tô quả phụ.
Dù đang mê man, nhưng trong tiềm thức y vẫn cảm nhận được, những ngày gần đây, quả phụ này quả thực có chút khác thường.
Trước kia, nàng như người vô hình, chẳng mấy ai chú ý, thế nhưng gần đây, mỗi ngày đều lưu lại ấn tượng trong tâm trí y.
Trong lòng Kỳ Thịnh chợt dấy lên sự hiếu kỳ: rốt cuộc, đâu mới là bản chất thật của người kia?
Ngoài phòng, Lục Diên đã chặt xong khúc xương, toàn thân ướt đẫm mồ hôi.
Nàng rửa tay rửa mặt sạch sẽ, nhóm bếp nấu nước sôi, trụng sơ xương để loại bỏ nước máu, rồi mới cho vào nồi đất chuyên dùng nấu cháo cho Kỳ Thịnh ninh nước dùng.
Nồi đất nấu canh, ít bay hơi, đun bằng lửa nhỏ chừng một canh giờ cũng không hao hụt bao nhiêu, lại khiến nước canh thêm phần thơm đậm.
Vì e không canh được lửa, nàng bèn mang cả nồi lẫn bếp ra phía ngoài nhà bếp, vừa làm việc vừa trông chừng.
Trước đó có đào được vài gốc măng tre, nhưng chưa kịp xử lý, nay trời hãy còn sớm, nàng bèn tranh thủ làm luôn.
Trong phòng, bà Hà đang ngồi thêu bên cửa sổ, lại nghe thấy tiếng động khác, ngẩng đầu nhìn ra, thấy Tô quả phụ đang loay hoay xử lý măng, bà cũng dần quen với sự “bận rộn” của nàng, bèn thu lại ánh mắt, tiếp tục thêu.
Lục Diên lột bỏ lớp vỏ cứng bên ngoài măng, chỉ giữ lại phần lõi xanh vàng non mềm bên trong.
Nàng đào về ba gốc, mỗi gốc đều nặng chừng mười cân.
Trong nhà chỉ có hai cái rổ, không thể phơi quá nhiều, nàng đành chỉ làm một gốc trước.
Sau khi lột xong, phần măng non còn lại chừng ba bốn cân.
Măng được thái thành từng sợi nhỏ, đợi nước sôi cho vào chần qua.
Nàng cũng không rõ chần bao lâu là đủ, chỉ dựa theo cảm giác mà làm.
Lo rằng chần rồi vẫn còn vị đắng, nàng lại đem măng ngâm trong chậu nước lạnh suốt đêm, định sáng mai mới đem ra phơi khô.
3
0
3 tuần trước
2 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
