TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 26
Chương 26

Lục Diên từ trong phòng của Kỳ Thịnh đi ra, trở về nhà kho, chia số bạc làm hai phần.

Chỗ bà Hà bảo đi mua xương và gạo trắng, tự nhiên là lấy từ phần bà ấy xuất ra.

Một trăm hai mươi văn của bà Hà, trừ đi mười bảy văn, còn lại một trăm lẻ ba văn.

Mỗi khi đếm đủ mười đồng tiền Lục Diên sẽ dùng dây cỏ xâu lại, như thế vừa rõ ràng lại vừa tránh được chuyện bà Hà đếm tiền xong lại bước ra kêu ca không đúng, đến khi ấy, có miệng cũng khó phân trần.

Xâu xong hết số tiền đồng của bà Hà, nàng mới bắt đầu đếm phần của chính mình.

Tuy đã biết rõ số bạc có bao nhiêu, nhưng vẫn nhịn không được muốn đếm lại.

Nàng giờ đây đã chẳng phải thân không một xu dính túi, mà là người có đến bốn mươi sáu văn tiền.

Những ngày cơ cực mấy hôm nay, rốt cuộc cũng thấy được chút hy vọng.

Lục Diên chỉ giữ lại sáu văn, số còn lại giấu trong ống trúc thô đầu giường.

Ống trúc ấy sâu độ một ngón tay, lại đặt sát vách tường căn nhà, ngày thường không ai nhìn ra bên trong có giấu vật gì.

Giấu xong, nàng lại nghỉ ngơi một hồi, chờ đến khi nghe thấy tiếng của bà Hà, mới xách túi tiền ra ngoài.

Bà Hà tay cầm một bát gạo lứt, liếc mắt nhìn nàng một cái: “Tiền đâu?”

“Ở đây.” Lục Diên nhấc cái túi trong tay lên.

Bà Hà liếc nhìn, thấy bên trong là xâu tiền đồng.

“Được rồi, theo ta vào nhà, ta phải đếm qua.” Bà Hà bưng bát gạo vào nhà, Lục Diên cũng theo vào.

Đây là lần đầu tiên Lục Diên bước vào phòng của bà Hà.

Trong phòng bài trí đơn sơ, một chiếc giường gỗ rộng ba thước, một cái bàn nhỏ đặt một ngọn đèn dầu, bên cạnh đầu giường còn có một cái chum lớn, bên trên đậy bằng một tấm ván gỗ, không thấy rõ bên trong chứa gì.

Nàng đoán rằng, lương thực hẳn là để trong chum ấy.

Bà Hà đang cầm bát gạo lứt, ý là bữa cháo gạo lứt vừa rồi chính là phần gạo cuối cùng, chum ấy e rằng chỉ còn cám gạo.

Có lẽ hôm nay có được chút tiền vào, bà Hà mới đi mua thêm gạo.

Thấy bà đặt gạo lên chum, Lục Diên liền hỏi: “Lão thái thái, số gạo này là đi vay hay đi mua vậy?”

Bà Hà liếc nàng một cái: “Nhà chúng ta có ruộng sao? Có thu hoạch gì sao? Không ruộng không thu, vay rồi lấy gì mà trả?”

Khẩu khí của bà Hà quả là gay gắt, nếu không phải Lục Diên tính khí tốt, e rằng đã sớm cãi nhau với bà rồi.

Nhưng ngẫm kỹ lại, nàng cũng hiểu được tính tình của lão thái thái.

Một bà lão dẫn cháu kiếm sống, nếu không có chút tính khí kỳ quái, không biết đã bị người ta ức hϊếp đến mức nào rồi.

Hiểu ra điều đó, Lục Diên cũng không phiền lòng vì thái độ của bà, nàng nói: “Hôm nay ra chợ, Trần nhị tẩu có nói với con, nếu muốn mua gạo lứt thì cứ đến nhà tỷ ấy, sáu văn một cân.”

Vừa nói, nàng vừa đem tiền đồng trong túi đặt lên bàn nhỏ.

Bà Hà đi đến ngồi xuống, sờ vào từng xâu tiền, nói: “Không cần, đây là gạo nhà lý chính cho, không phải bỏ bạc.”

“Không phải bỏ bạc?” Lục Diên vô cùng kinh ngạc.

Bà Hà giải thích: “Trước kia vội vàng bán ruộng, lý chính muốn mua, nhưng trong tay bạc không đủ, nên nhà họ đề nghị mỗi tháng đưa cho nhà ta năm cân gạo trong hai năm, ta mới chịu bán rẻ ruộng nước cho họ.”

Nhắc đến chuyện cũ, bà Hà có phần đắc ý: “Thịnh ca nhi là tay săn giỏi, mười mấy tuổi đã theo lão thợ săn vào núi săn bắn, dành dụm được chút của cải, dựng nhà, lại còn mua ruộng nước cho gia đình. Lúc ấy cả thôn Vi Sơn đều hâm mộ Kỳ gia sung túc…”

Nói đến đây, bà chợt ngừng lại, khẽ thở dài, cúi đầu đếm từng xâu tiền.

Mà Lục Diên lại nghe ra điều then chốt.

Kỳ Thịnh từ nhỏ đã lên núi săn bắn, hẳn là quen thuộc địa thế trong núi, vậy mà cớ sao lại rơi xuống vực?

Bà Hà đếm xong tiền, thấy khớp số tiền, liền gói lại, ngẩng đầu nhìn nàng, hỏi: “Ngươi kiếm được bao nhiêu?”

Lục Diên hồi thần, đáp: “Cũng chẳng bao nhiêu.”

Bà Hà không nghe được con số cụ thể, khẽ hừ một tiếng: “Còn biết phòng bị ta nữa à? Lão bà ta dù có nghèo đến ăn xin, cũng không thèm mấy đồng lẻ ấy của ngươi.”

Lời này, Lục Diên lại tin là thật.

“Nay đã vào thu, sau đó sẽ là cuối thu, trời lạnh rồi, con muốn để dành ít bạc làm áo mùa đông.”

“Muốn làm áo đông thì phải lanh lẹ lên, đến lúc lau ven sông nở, thì mau đi thu lấy.”

Lục Diên biết công dụng của hoa lau, đó là thứ dùng làm bông nhồi áo ấm.

May mà đây là vùng Lĩnh Nam, nếu ở phương Bắc, dùng hoa lau làm bông chắc hẳn không qua nổi những ngày đông tuyết phủ băng giá.

Khi Lục Diên chuẩn bị ra ngoài, lại liếc mắt nhìn bát gạo lứt trên chum: “Nhà lý chính còn bán gạo không?”

Bà Hà nhíu mày, không vui nói: “Năm cân gạo còn chưa đủ cho ngươi ăn à?”

Lục Diên: “...”

Sao có thể đủ chứ!

Ba ngày mới được một bữa cháo, bình thường toàn ăn cám với rau dại, bụng chẳng có chút dầu nước, thân thể này làm sao chịu đựng nổi? Cứ thế mà sống, e là cái thân xác này cũng chỉ sống được đến bốn, năm mươi tuổi mà thôi.

3

0

3 tuần trước

2 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.