TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 28
Chương 28

Xử lý xong măng, nồi canh xương cũng đã nấu được một lúc lâu.

Mở nắp ra, thấy trên mặt nước trong có lớp dầu từ tủy xương nổi lên, nàng liền dùng muỗng hớt lấy, đổ vào bát để hầm rau cải bẹ.

Nước canh lần đầu, thường khó mà có được màu trắng sữa, chỉ từ lần hai, lần ba mới dễ nấu ra màu sắc như ý.

Bởi vậy, trước khi nấu cháo phải vớt xương ra, đợi ngày mai sẽ ninh tiếp.

Lại múc thêm một bát canh nữa, để dành nấu cháo gạo. Phần nước canh còn lại, nàng đổ vào phần gạo lứt đã vo sạch, rồi tiếp tục hầm nửa canh giờ.

Đang nấu cháo, Lục Diên quay về phía bà Hà, khẽ hỏi: “Lão thái thái, ngày mai con định khai khẩn vườn rau, mấy cây cải trong vườn kia có thể nhổ chưa vậy?”

Bà Hà không đáp, chỉ ngẩng đầu liếc mắt nhìn nàng một cái.

Ánh mắt kia, như thể đang nói: “Còn muốn sống nữa hay không đây?”

Mới cùng nhau ở có mấy ngày, nàng đã có thể hiểu được ý trong ánh mắt lão thái thái rồi.

Lục Diên liền nói: “Mỡ xương ninh ra hôm nay, để đến mai sẽ ôi hỏng, uổng phí lắm. Huống chi ngày mai còn phải gieo trồng, chẳng phải nên cuốc đất từ sớm sao? Cải này, nhổ hôm nay hay ngày mai cũng vậy cả thôi, lão thái thái thấy có đúng không?”

Bà Hà chau mày suy nghĩ chốc lát, rốt cuộc cũng gật đầu.

Được bà đồng ý, Lục Diên lập tức lên sườn núi sau nhà, nhổ ba cây cải ốm yếu kia lên.

Ba cây cải ấy, gộp lại cũng chưa đầy một cân.

Đợi cháo sắp chín, nàng mới rửa sạch hai cây nhỏ nhất, thái sợi, thả vào nồi canh xương đang hầm.

Lại bẻ hai tép tỏi dưới mái hiên, đập dập băm nhuyễn cho vào, cuối cùng rắc chút muối, hương thơm lập tức lan tỏa khắp gian bếp.

Một đĩa cải được bưng lên bàn, còn nóng hổi, mùi hương lượn lờ.

Xuân Hoa, Thu Hoa níu lấy mép bàn, mắt sáng rỡ, nuốt nước miếng liên hồi.

Lục Diên cũng rắc một nhúm muối vào cháo xương, khuấy đều, rồi chia thành bốn bát, mỗi bát phân lượng khác nhau.

Chia xong, nàng đặt vào thau nước lạnh cho nguội, sau đó rửa nồi, lấy phần canh xương còn lại nấu cháo gạo.

Gạo đã được xay thành bột, chỉ cần đun sôi là xong, không tốn mấy thời gian.

Qua một hồi lâu, Lục Diên dọn cháo lên bàn, gọi lớn: “Dùng bữa thôi!”

Bà Hà trong phòng đi ra, nhìn mâm cơm đơn sơ trên bàn.

Không hiểu cớ gì, tuy rằng chỉ là vài món đạm bạc, thế nhưng vừa trông thấy, lại cảm thấy mỹ vị vô cùng.

Vừa ăn miếng cải đầu tiên, đầu lưỡi chợt có vị, Lục Diên sáu ngày qua ăn nhạt đến độ không vị suýt rưng lệ.

Lại húp thêm một ngụm cháo mang mùi thịt thoang thoảng, nàng mới cảm thấy sáu ngày qua rốt cuộc cũng sống như người.

Bà Hà ăn xong, hiếm hoi khen một câu: “Tay nghề cũng không tồi.”

Hai đứa nhỏ chẳng nói lời nào, chỉ vùi đầu vào bát cháo ăn.

Lục Diên gắp thêm vài sợi cải bỏ vào bát mỗi đứa.

Xuân Hoa ngẩng đầu, đôi mắt lấp lánh nhìn nàng: “Nương, cháo ngon quá à!”

Thu Hoa còn chưa nói tròn câu, cũng ngẩng đầu ú ớ nói: “Nương... ngon!”

Lục Diên thấy hai con vui vẻ, trong lòng cũng thỏa mãn, mỉm cười: “Chậm thôi, coi chừng sặc.”

Cơm tối xong, ai nấy đều rửa mặt súc miệng.

Lục Diên đi bộ cả ngày, chân tay cũng mỏi mệt.

Trong nhà, chậu thau đều dùng để giặt giũ hoặc xách nước, không tiện ngâm chân, nàng bèn dùng khăn nhúng nước ấm, lau lên bắp chân, chườm nóng nhiều lượt để đỡ mỏi.

Đêm đến, bà Hà đốt đèn dầu, vào phòng cháu trai trò chuyện: “Thịnh ca nhi, con dâu chưa qua cửa của con, hóa ra là người có tính tình cũng mạnh mẽ lắm. Nói là làm, không chút dây dưa.”

“Hôm trước bảo làm giường trúc, lại nói muốn khai khẩn vườn rau, hôm nay còn bảo muốn làm đậu nành tươi đem ra chợ bán.”

“Con nói xem, người như thế, khéo léo lại tháo vát, sao ngày tháng lại sống túng quẫn đến vậy?”

“Lại nữa, tổ mẫu cũng cảm thấy bản thân bị nàng dắt mũi rồi. Tổ mẫu là hạng người keo kiệt có tiếng, vậy mà mấy cây cải trong vườn cũng gật đầu cho nàng hái sạch cả.”

Kỳ Thịnh nghe lời tổ mẫu, lại càng thêm hiếu kỳ về Tô quả phụ.

Từ lời tổ mẫu, không khó đoán ra: nàng chẳng những làm việc gọn gàng, lại còn ăn nói khéo léo.

Nhưng cũng như tổ mẫu nói, một người như thế, vì sao lại để nhà chồng ức hϊếp đến mức phải rời quê trốn nạn?

Bà Hà lại lải nhải kể hết mọi chuyện hai ngày gần đây, mãi đến khi hết lời mới thôi.

Bà ngồi ở mép giường, im lặng thương yêu nhìn cháu trai mình.

Một hồi lâu sau, bà đưa tay khẽ vuốt má y: “Thịnh ca nhi, rốt cuộc đến bao giờ con mới tỉnh? Tổ mẫu... nhớ con lắm rồi.”

Trong lòng vốn đã ôm chí chết, nghe đến lời này của tổ mẫu, trong lòng Kỳ Thịnh lại dâng lên một nỗi hổ thẹn sâu sắc.

Tổ mẫu nay đã gần sáu mươi, thế mà hết lần này đến lần khác phải tiễn kẻ đầu xanh.

Nay bà chỉ còn mình y là người thân, vậy mà còn khiến bà phải bất lực tận mắt nhìn cháu mình lặng lẽ lìa đời.

5

0

3 tuần trước

5 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.