0 chữ
Chương 25
Chương 25
Không, có đánh chết nàng ta cũng không thừa nhận là do mình truyền ra!
Hoàng Lan quay đầu, gượng kéo khóe miệng cười cười: “Không có đâu, chàng ấy chưa từng nói với ta chuyện gì về Kỳ Thịnh, một chút cũng chưa từng nhắc đến!”
Lục Diên cũng chẳng buồn vạch trần vẻ lúng túng trong thần sắc của Hoàng Lan.
Nàng giả vờ không biết, nói: “Vậy khi Trần nhị ca nhà tẩu trở về, phiền tẩu giúp ta hỏi một chút, lúc trước khi huynh ấy chăm nom Kỳ Thịnh, Kỳ Thịnh có từng đỏ mặt chưa, hay có phản ứng gì khác không?”
Hoàng Lan là người miệng nhanh hơn não, vừa nghe thế liền buột miệng: “Chẳng phải từng có phản ứng rồi sao?”
Vừa nói ra khỏi miệng, nàng ta sực tỉnh, vội đưa tay bịt miệng lại.
Lục Diên khẽ sững người, chớp mắt, ánh nhìn lập tức sáng bừng.
Phải rồi, người đã chết não hoàn toàn thì không thể cứng được.
Chỉ khi não vẫn còn ý thức, thân thể chịu kí©h thí©ɧ thì mới có phản ứng sinh lý.
Nàng đúng là hồ đồ rồi, đến chuyện này cũng quên khuấy đi mất.
Lục Diên lập tức nở nụ cười, khiến Hoàng Lan tròn mắt ngơ ngác, hỏi: “Muội cười gì thế? Sao tự dưng lại cười?”
Lục Diên lắc đầu: “Không có gì.”
Hoàng Lan thầm nghĩ: chắc chắn là có chuyện rồi.
Hình như vừa nãy mình mới lỡ miệng nói cái thứ đó của Kỳ Thịnh từng có phản ứng, mà Tô quả phụ này lại cười lên, chẳng lẽ là...
Hoàng Lan vội vàng dừng lại chuỗi suy nghĩ không đứng đắn và ô uế trong đầu mình.
Lục Diên không chú ý đến vẻ mặt khó tả của Hoàng Lan, trong đầu chỉ toàn là một việc Kỳ Thịnh có ý thức.
Nếu đã có ý thức, thì nàng nên làm thế nào để kí©h thí©ɧ y, khiến thần kinh bị đánh động, mới có thể có khả năng tỉnh lại?
Về tới thôn, đến ngã rẽ thì Lục Diên và Hoàng Lan mỗi người đi về một ngả.
Vừa vào tới sân, hai đứa trẻ đã chạy ùa ra, Thu Hoa còn vấp ngã một cái, nhưng cũng không khóc, chỉ lo lồm cồm bò dậy chạy về phía nương.
Lục Diên mệt đến rã rời, cổ họng khô khốc, nàng vỗ đất trên người Thu Hoa xong thì vội chạy vào bếp, tu liền một bát nước đầy, lúc ấy mới đỡ hơn đôi chút.
Ra khỏi nhà bếp, không thấy bà Hạ đâu, nàng bèn hỏi Xuân Hoa: “Bà đâu rồi?”
Xuân Hoa đáp: “Không biết ạ, vừa nãy bà ra ngoài rồi.”
Lục Diên thấy bà Hạ không có ở nhà, trong lòng liền nảy ra ý định vào phòng Kỳ Thịnh.
Nàng dặn Xuân Hoa và Thu Hoa ở lại bên ngoài, còn mình thì lặng lẽ đi vào phòng Kỳ Thịnh.
Khép cửa phòng lại, nàng bước đến bên giường, quan sát kỹ lưỡng Kỳ Thịnh đang nằm không hề có chút thay đổi nào, sau đó ngồi xổm xuống bên đầu giường, ghé sát vào tai y khẽ nói: “Kỳ Thịnh, ngươi có nghe thấy lời ta nói không?”
“Nếu nghe được, thì hãy nghe cho kỹ. Nếu ngươi vẫn còn ý thức, chỉ cần ngươi còn muốn sống, còn tin tưởng mình có thể tỉnh lại, thì sẽ có cơ hội để tỉnh. Nhưng nếu chính ngươi cũng không có ý chí sinh tồn, thì người khác có muốn giúp cũng chẳng thể giúp nổi.”
Lục Diên lại nhìn chằm chằm y một lúc, đến lông mi cũng không động đậy lấy một chút, chẳng biết có nghe lọt tai được hay không.
Nàng thở dài một tiếng, đứng dậy.
Không rõ lúc nào thì Kỳ Thịnh rơi vào hôn mê sâu, lúc nào lại là có ý thức, mấy ngày tới nàng chỉ có thể, tranh thủ lúc không ai chú ý, lặp đi lặp lại mấy lời này bên tai y.
Nói xong, Lục Diên quay người ra khỏi phòng, khép cửa lại.
Âm thanh bên ngoài dường như chẳng thể truyền vào, căn phòng lại rơi vào tĩnh lặng.
Người trên giường, vẫn như chẳng cảm nhận được thế giới bên ngoài, ngủ mê man không động tĩnh.
Nhưng không ai hay biết, dưới lớp vẻ ngoài yên tĩnh ấy, là một tâm trí đang dao động.
Kỳ Thịnh đã nghe được lời của quả phụ kia, trong lòng chẳng thể bình tĩnh lại.
Y còn có cơ hội tỉnh lại sao?
Nhưng… một quả phụ dẫn theo hai đứa nhỏ chạy nạn, sao lại có thể hiểu được những chuyện này?
Hoàng Lan quay đầu, gượng kéo khóe miệng cười cười: “Không có đâu, chàng ấy chưa từng nói với ta chuyện gì về Kỳ Thịnh, một chút cũng chưa từng nhắc đến!”
Lục Diên cũng chẳng buồn vạch trần vẻ lúng túng trong thần sắc của Hoàng Lan.
Nàng giả vờ không biết, nói: “Vậy khi Trần nhị ca nhà tẩu trở về, phiền tẩu giúp ta hỏi một chút, lúc trước khi huynh ấy chăm nom Kỳ Thịnh, Kỳ Thịnh có từng đỏ mặt chưa, hay có phản ứng gì khác không?”
Hoàng Lan là người miệng nhanh hơn não, vừa nghe thế liền buột miệng: “Chẳng phải từng có phản ứng rồi sao?”
Vừa nói ra khỏi miệng, nàng ta sực tỉnh, vội đưa tay bịt miệng lại.
Lục Diên khẽ sững người, chớp mắt, ánh nhìn lập tức sáng bừng.
Phải rồi, người đã chết não hoàn toàn thì không thể cứng được.
Nàng đúng là hồ đồ rồi, đến chuyện này cũng quên khuấy đi mất.
Lục Diên lập tức nở nụ cười, khiến Hoàng Lan tròn mắt ngơ ngác, hỏi: “Muội cười gì thế? Sao tự dưng lại cười?”
Lục Diên lắc đầu: “Không có gì.”
Hoàng Lan thầm nghĩ: chắc chắn là có chuyện rồi.
Hình như vừa nãy mình mới lỡ miệng nói cái thứ đó của Kỳ Thịnh từng có phản ứng, mà Tô quả phụ này lại cười lên, chẳng lẽ là...
Hoàng Lan vội vàng dừng lại chuỗi suy nghĩ không đứng đắn và ô uế trong đầu mình.
Lục Diên không chú ý đến vẻ mặt khó tả của Hoàng Lan, trong đầu chỉ toàn là một việc Kỳ Thịnh có ý thức.
Nếu đã có ý thức, thì nàng nên làm thế nào để kí©h thí©ɧ y, khiến thần kinh bị đánh động, mới có thể có khả năng tỉnh lại?
Vừa vào tới sân, hai đứa trẻ đã chạy ùa ra, Thu Hoa còn vấp ngã một cái, nhưng cũng không khóc, chỉ lo lồm cồm bò dậy chạy về phía nương.
Lục Diên mệt đến rã rời, cổ họng khô khốc, nàng vỗ đất trên người Thu Hoa xong thì vội chạy vào bếp, tu liền một bát nước đầy, lúc ấy mới đỡ hơn đôi chút.
Ra khỏi nhà bếp, không thấy bà Hạ đâu, nàng bèn hỏi Xuân Hoa: “Bà đâu rồi?”
Xuân Hoa đáp: “Không biết ạ, vừa nãy bà ra ngoài rồi.”
Lục Diên thấy bà Hạ không có ở nhà, trong lòng liền nảy ra ý định vào phòng Kỳ Thịnh.
Nàng dặn Xuân Hoa và Thu Hoa ở lại bên ngoài, còn mình thì lặng lẽ đi vào phòng Kỳ Thịnh.
Khép cửa phòng lại, nàng bước đến bên giường, quan sát kỹ lưỡng Kỳ Thịnh đang nằm không hề có chút thay đổi nào, sau đó ngồi xổm xuống bên đầu giường, ghé sát vào tai y khẽ nói: “Kỳ Thịnh, ngươi có nghe thấy lời ta nói không?”
Lục Diên lại nhìn chằm chằm y một lúc, đến lông mi cũng không động đậy lấy một chút, chẳng biết có nghe lọt tai được hay không.
Nàng thở dài một tiếng, đứng dậy.
Không rõ lúc nào thì Kỳ Thịnh rơi vào hôn mê sâu, lúc nào lại là có ý thức, mấy ngày tới nàng chỉ có thể, tranh thủ lúc không ai chú ý, lặp đi lặp lại mấy lời này bên tai y.
Nói xong, Lục Diên quay người ra khỏi phòng, khép cửa lại.
Âm thanh bên ngoài dường như chẳng thể truyền vào, căn phòng lại rơi vào tĩnh lặng.
Người trên giường, vẫn như chẳng cảm nhận được thế giới bên ngoài, ngủ mê man không động tĩnh.
Nhưng không ai hay biết, dưới lớp vẻ ngoài yên tĩnh ấy, là một tâm trí đang dao động.
Kỳ Thịnh đã nghe được lời của quả phụ kia, trong lòng chẳng thể bình tĩnh lại.
Y còn có cơ hội tỉnh lại sao?
Nhưng… một quả phụ dẫn theo hai đứa nhỏ chạy nạn, sao lại có thể hiểu được những chuyện này?
3
0
3 tuần trước
2 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
