0 chữ
Chương 24
Chương 24
Ra khỏi tiệm thuốc, thấy có người bán sữa đậu nành, rốt cuộc nàng không nhịn nổi nữa, bèn bỏ ra một văn mua một bát.
Sữa đậu nành uống tốt hơn trà, ít nhất nó cũng làm từ lương thực, uống một bát vào bụng còn có cảm giác no no.
Chỉ tiếc rằng, đậu nành thời này xay thô ráp, không mịn, cũng chẳng thơm bao nhiêu.
Dẫu vậy, vẫn lần lượt có người đến mua một bát, vừa giải khát lại no bụng.
Lục Diên nhìn người ta đến uống sữa đậu nành, trong lòng mơ hồ nảy sinh một ý tưởng.
Làm sữa đậu nành cũng chẳng khó gì, ngày thường nàng cũng không ít lần tự tay làm, còn có chút mẹo nhỏ để sữa đậu nành thơm béo hơn.
Chẳng qua khác biệt là đời này không có máy xay hiện đại, phải dùng đến cối đá để nghiền.
Mà Kỳ Thịnh ăn thức lỏng làm từ gạo trắng xay, chứng tỏ trong thôn là có cối đá.
Trong lòng đã có tính toán, nàng lập tức hành động, men theo khu chợ hỏi giá đậu nành. Có nơi bốn văn một cân, có nơi năm văn.
Hiển nhiên, loại năm văn thì hạt mẩy, chất lượng cũng tốt hơn. Nàng chọn loại tốt, không chọn loại rẻ.
Lục Diên mua hai cân đậu, định thử trước xem sao. Nếu bán chạy, sau này sẽ mua nhiều thêm.
Dạo thêm một vòng, nàng cũng thấy có nơi bán gạo trắng, giá rẻ hơn bà Hà nói một văn, nhưng nhìn kỹ thì vỏ trấu vẫn chưa xay sạch, thành ra vẫn phải vào cửa tiệm mua loại tốt hơn.
Hàng hóa trong trấn đều tập trung một chỗ, mua đồ cũng nhanh.
Mua xong gạo trắng, nàng ghé qua sạp kế bên hỏi giá muối, vừa nghe mà giật mình, tận hai mươi tư văn một cân, đắt hơn cả gạo.
Chẳng trách bà Hạ luôn tiếc không muốn dùng muối, lần trước nghe nàng nói mua muối thì mới nới tay cho dùng một chút.
Trên người Lục Diên không có nhiều tiền, cũng chẳng dám mua nhiều, chỉ lấy sáu lạng, tốn hết chín văn.
Một bát sữa đậu nành, hai cân đậu, thêm chỗ muối ấy, thoáng chốc bay mất hai mươi văn.
Lục Diên lại thở dài, tiền đúng là không cánh mà bay.
Kế tiếp, Lục Diên tìm đến trước sạp thịt.
Thịt rất đắt. Mỡ lá giá hai mươi văn một cân, ba chỉ mười lăm văn, toàn nạc thì mười hai văn.
Xương ống và xương sống trên thớt đã được róc sạch, xương ống còn tủy thì hai văn một khúc, xương sống thì một văn.
Xương sống thì khó róc thịt, phải bốn văn một cân, một cân xương sống có thể róc được chừng hai lạng thịt.
Lục Diên chọn một khúc xương ống.
Vừa bỏ vào giỏ, nàng liền thấy ruột heo bị quăng trong thau gỗ, bốc lên mùi chua hôi nồng nặc.
Lợn đời nay ăn tạp, không phải chỉ ăn cám như thời hiện đại, nên ruột hôi thối khó ngửi vô cùng.
Mà lại chẳng có gia vị khử mùi hay nguyên liệu tẩm ướp cho ra hồn, nàng cũng chẳng thể làm ra món ruột heo ngon lành gì.
Phương án bán đồ lòng hầm để kiếm tiền, trong đầu nàng lập tức bị gạch bỏ.
Việc bà Hạ dặn đã làm xong hết, cũng gần đến lúc phải quay về rồi.
Nhưng còn Hoàng Lan thì sao?
Vừa nãy nàng còn dạo quanh chợ một vòng, cũng không thấy bóng dáng đâu cả.
Lục Diên lại cẩn thận tìm thêm một vòng, vẫn không thấy người, chẳng lẽ đã về trước rồi?
Gần đến giờ trưa, mặt trời lên cao, ánh nắng gắt gao.
Lục Diên lại đi hai vòng quanh chợ nữa mà vẫn chẳng thấy ai, bèn dứt khoát không tìm nữa, nhân lúc người còn đông trên đường, định quay về sớm.
Đến đầu trấn, nàng mới thấy Hoàng Lan đang đứng chờ từ xa.
Hoàng Lan cúi đầu, tay cầm mớ cỏ, không biết đang bện cái gì.
Lục Diên vội bước lên, nói: “Hồi nãy ta tìm tẩu suốt trong chợ, còn tưởng tẩu về trước rồi.”
Hoàng Lan: “Ta sợ mình ở trong chợ không kiềm được tiêu tiền, nên chẳng dám dạo nữa. Ra khỏi trấn mới nhớ phải chờ muội nên quay lại đây, tiện tay đan hai cái nón cỏ.”
Vừa nói vừa đưa một cái cho Lục Diên: “Nắng gắt thế này, ta tiện tay nhổ ít cỏ bồ ở bờ sông, làm hai cái nón cỏ đơn sơ, để khỏi bị nắng thiêu đến đen như đáy nồi.”
Vừa hay Lục Diên còn đang lo nắng gắt, nào ngờ vừa than trời đã có người đưa gối.
Hoàng Lan tuy miệng hay nói nhiều, nhưng thật ra là người rất tốt.
Buổi chiều nắng gay gắt, hai người đi cũng chậm, thỉnh thoảng dừng lại nép vào bóng cây nghỉ chân.
Đến gần giờ Thân, hai người mới thấy cổng thôn Vi Sơn.
Lục Diên thở hổn hển vì mệt, Hoàng Lan bên cạnh lắc đầu nói: “Kỳ lạ thật, lúc trước muội chạy nạn còn đi được bao nhiêu đường xa, nay đi có chút này mà đã mệt thế này cơ à.”
Lục Diên cũng không hiểu, rõ ràng là cùng một thân thể, vì sao tâm hồn khác mà thể lực cũng khác biệt đến thế.
Gần về tới nhà, nàng bắt đầu dò hỏi, hỏi Hoàng Lan: “Tẩu, Trần nhị ca nhà tẩu có từng kể chuyện của Kỳ Thịnh với tẩu không?”
Hoàng Lan vừa lau mồ hôi, nghe nàng hỏi vậy thì bỗng sững người lại, phản ứng đầu tiên là sợ chuyện nàng ta kể chuyện Kỳ Thịnh còn phản ứng, thậm chí là rất mạnh mẽ ra với người khác bị Tô quả phụ nghe được.
Sữa đậu nành uống tốt hơn trà, ít nhất nó cũng làm từ lương thực, uống một bát vào bụng còn có cảm giác no no.
Chỉ tiếc rằng, đậu nành thời này xay thô ráp, không mịn, cũng chẳng thơm bao nhiêu.
Dẫu vậy, vẫn lần lượt có người đến mua một bát, vừa giải khát lại no bụng.
Lục Diên nhìn người ta đến uống sữa đậu nành, trong lòng mơ hồ nảy sinh một ý tưởng.
Làm sữa đậu nành cũng chẳng khó gì, ngày thường nàng cũng không ít lần tự tay làm, còn có chút mẹo nhỏ để sữa đậu nành thơm béo hơn.
Chẳng qua khác biệt là đời này không có máy xay hiện đại, phải dùng đến cối đá để nghiền.
Mà Kỳ Thịnh ăn thức lỏng làm từ gạo trắng xay, chứng tỏ trong thôn là có cối đá.
Hiển nhiên, loại năm văn thì hạt mẩy, chất lượng cũng tốt hơn. Nàng chọn loại tốt, không chọn loại rẻ.
Lục Diên mua hai cân đậu, định thử trước xem sao. Nếu bán chạy, sau này sẽ mua nhiều thêm.
Dạo thêm một vòng, nàng cũng thấy có nơi bán gạo trắng, giá rẻ hơn bà Hà nói một văn, nhưng nhìn kỹ thì vỏ trấu vẫn chưa xay sạch, thành ra vẫn phải vào cửa tiệm mua loại tốt hơn.
Hàng hóa trong trấn đều tập trung một chỗ, mua đồ cũng nhanh.
Mua xong gạo trắng, nàng ghé qua sạp kế bên hỏi giá muối, vừa nghe mà giật mình, tận hai mươi tư văn một cân, đắt hơn cả gạo.
Chẳng trách bà Hạ luôn tiếc không muốn dùng muối, lần trước nghe nàng nói mua muối thì mới nới tay cho dùng một chút.
Một bát sữa đậu nành, hai cân đậu, thêm chỗ muối ấy, thoáng chốc bay mất hai mươi văn.
Lục Diên lại thở dài, tiền đúng là không cánh mà bay.
Kế tiếp, Lục Diên tìm đến trước sạp thịt.
Thịt rất đắt. Mỡ lá giá hai mươi văn một cân, ba chỉ mười lăm văn, toàn nạc thì mười hai văn.
Xương ống và xương sống trên thớt đã được róc sạch, xương ống còn tủy thì hai văn một khúc, xương sống thì một văn.
Xương sống thì khó róc thịt, phải bốn văn một cân, một cân xương sống có thể róc được chừng hai lạng thịt.
Lục Diên chọn một khúc xương ống.
Vừa bỏ vào giỏ, nàng liền thấy ruột heo bị quăng trong thau gỗ, bốc lên mùi chua hôi nồng nặc.
Lợn đời nay ăn tạp, không phải chỉ ăn cám như thời hiện đại, nên ruột hôi thối khó ngửi vô cùng.
Phương án bán đồ lòng hầm để kiếm tiền, trong đầu nàng lập tức bị gạch bỏ.
Việc bà Hạ dặn đã làm xong hết, cũng gần đến lúc phải quay về rồi.
Nhưng còn Hoàng Lan thì sao?
Vừa nãy nàng còn dạo quanh chợ một vòng, cũng không thấy bóng dáng đâu cả.
Lục Diên lại cẩn thận tìm thêm một vòng, vẫn không thấy người, chẳng lẽ đã về trước rồi?
Gần đến giờ trưa, mặt trời lên cao, ánh nắng gắt gao.
Lục Diên lại đi hai vòng quanh chợ nữa mà vẫn chẳng thấy ai, bèn dứt khoát không tìm nữa, nhân lúc người còn đông trên đường, định quay về sớm.
Đến đầu trấn, nàng mới thấy Hoàng Lan đang đứng chờ từ xa.
Hoàng Lan cúi đầu, tay cầm mớ cỏ, không biết đang bện cái gì.
Lục Diên vội bước lên, nói: “Hồi nãy ta tìm tẩu suốt trong chợ, còn tưởng tẩu về trước rồi.”
Hoàng Lan: “Ta sợ mình ở trong chợ không kiềm được tiêu tiền, nên chẳng dám dạo nữa. Ra khỏi trấn mới nhớ phải chờ muội nên quay lại đây, tiện tay đan hai cái nón cỏ.”
Vừa nói vừa đưa một cái cho Lục Diên: “Nắng gắt thế này, ta tiện tay nhổ ít cỏ bồ ở bờ sông, làm hai cái nón cỏ đơn sơ, để khỏi bị nắng thiêu đến đen như đáy nồi.”
Vừa hay Lục Diên còn đang lo nắng gắt, nào ngờ vừa than trời đã có người đưa gối.
Hoàng Lan tuy miệng hay nói nhiều, nhưng thật ra là người rất tốt.
Buổi chiều nắng gay gắt, hai người đi cũng chậm, thỉnh thoảng dừng lại nép vào bóng cây nghỉ chân.
Đến gần giờ Thân, hai người mới thấy cổng thôn Vi Sơn.
Lục Diên thở hổn hển vì mệt, Hoàng Lan bên cạnh lắc đầu nói: “Kỳ lạ thật, lúc trước muội chạy nạn còn đi được bao nhiêu đường xa, nay đi có chút này mà đã mệt thế này cơ à.”
Lục Diên cũng không hiểu, rõ ràng là cùng một thân thể, vì sao tâm hồn khác mà thể lực cũng khác biệt đến thế.
Gần về tới nhà, nàng bắt đầu dò hỏi, hỏi Hoàng Lan: “Tẩu, Trần nhị ca nhà tẩu có từng kể chuyện của Kỳ Thịnh với tẩu không?”
Hoàng Lan vừa lau mồ hôi, nghe nàng hỏi vậy thì bỗng sững người lại, phản ứng đầu tiên là sợ chuyện nàng ta kể chuyện Kỳ Thịnh còn phản ứng, thậm chí là rất mạnh mẽ ra với người khác bị Tô quả phụ nghe được.
3
0
3 tuần trước
2 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
