0 chữ
Chương 23
Chương 23
Lục Diên tìm kiếm một lúc, thấy được mục tiêu thích hợp liền tiến lên đón đầu: “Phu nhân có muốn mua khăn tay đẹp không?”
Khi chào hàng, nàng cố ý đặt giỏ ra phía trước, để người ta có thể liếc mắt là thấy ngay kiểu thêu.
Phụ nhân trẻ bị chặn đường lập tức lộ vẻ khó chịu và thiếu kiên nhẫn: “Không cần, đừng chắn đường ta.”
Lục Diên dày mặt, giơ giỏ lên nói: “Phu nhân cứ ngó thử một cái thôi, không mua cũng chẳng sao cả.”
Phụ nhân trẻ suýt nữa đã nổi giận mắng người, nhưng khi liếc nhìn thấy mấy món thêu trong giỏ, lời mắng lập tức nuốt ngược trở vào.
Phải nói rằng, mấy kiểu thêu trên khăn này quả thật rất đẹp mắt.
Phụ nhân kia làm ra vẻ cao giá, nói: “Ngươi đã chắn ta thế này, vậy ta tạm xem một chút cũng được.”
Vừa nói vừa cầm một chiếc khăn tay lên xem kỹ, xem xong một chiếc lại cầm thêm chiếc khác.
“Tay nghề và mẫu thêu trên mấy chiếc khăn này cũng tinh xảo đấy, nhưng trông giống y hệt như mấy mẫu mà tiệm son phấn Thúy Vân trên trấn đang bán vậy...” Phụ nhân kia lẩm bẩm, sau đó hỏi: “Khăn tay này bao nhiêu tiền một chiếc?”
Lục Diên mỉm cười đáp: “Mười hai văn một chiếc khăn tay, túi thơm hai mươi văn một cái.”
Phụ nhân kia nhướng mày, mấy chiếc khăn giống hệt như ở tiệm kia, có khi còn do cùng một người thêu ra, chẳng qua là không hài lòng giá thu vào quá thấp nên mới đem ra ngoài rao bán thế này.
Đã giống hệt mà lại còn rẻ hơn mấy văn, vậy thì cũng đáng để mua.
Phụ nhân kia bắt đầu lựa chọn kỹ càng, lưỡng lự giữa vài chiếc khăn.
Thấy có người đang chọn khăn, lại có thêm một thiếu nữ trẻ đi tới góp mặt.
Tuy không chắc sẽ mua, nhưng người đông lên thì dễ tạo thành đám tụ lại, vì thế khăn tay cũng dễ bán hơn.
Ngày phiên chợ, người trên trấn đặc biệt đông đúc, kẻ đi người lại nối nhau chen chúc, ồn ào náo nhiệt.
Chỉ cần có hai người tụ lại, mà một trong số đó giống như đang bán đồ, thì tự nhiên sẽ có người xúm lại xem.
Thích xem náo nhiệt là tập tính đã khắc vào máu của tổ tiên.
Một chiếc khăn tay mười hai văn, có người chê đắt, cũng có người cho là đáng giá.
Vị khách đầu tiên của Lục Diên mua liền hai chiếc khăn tay, nàng lập tức thu được hai mươi bốn văn tiền, chia ra thì nàng được tám văn.
Lục Diên phấn khởi hẳn.
Nếu có thể bán hết khăn thêu và túi thơm thì số bạc chia cho bà Hạ cũng có thể kiếm lại được.
Nghĩ đến đây, nàng càng thêm hăng hái.
Trước mặt có ba người, nàng dốc sức giới thiệu: “Mấy mẫu thêu trên khăn tay này là kiểu đang thịnh hành nhất trong huyện thành đấy, ở trong thành phải bán đến mấy chục văn một chiếc cơ! Chỉ là đường xa xôi, trong nhà lại có người bệnh, chẳng tiện đi xa, nên đành phải đem ra đây bán gần.”
“Chỉ còn mấy chiếc này thôi, ai muốn mua thì tranh thủ, nếu không phải đợi đến tháng sau ta mới tiếp tục ra sạp.”
Một phụ nhân trung niên lớn tuổi hơn chút chọn lấy một cái túi thơm, mặc cả một hồi, Lục Diên bớt cho bà ta một văn.
Từ khi mở hàng đến giờ, bán liên tiếp được hai chiếc khăn tay và một cái túi thơm, lòng tin của Lục Diên tăng vọt.
Nàng vừa tiếp tục chào hàng, vừa lớn tiếng rao: “Khăn thêu tinh xảo, túi thơm thời thượng, kiểu mẫu đang thịnh hành nhất huyện thành, mau lại xem đây!”
Thể diện lúc này hoàn toàn không quan trọng nữa, quan trọng là bạc, bạc có thể mua gạo mua thịt.
Lại có mấy người nữa ghé đến.
Kỹ năng thêu của bà Hạ quả thực hoàn hảo, hoa văn sắc sảo, khiến ai nhìn cũng yêu thích.
Chẳng bao lâu, trong giỏ chỉ còn lại một cái túi thơm cuối cùng.
Nàng gọi người đang định rời đi lại, nói: “Cái túi thơm cuối cùng rồi đấy, bán rẻ cho ngươi luôn, lúc đầu bán hai mươi văn, giờ chỉ còn mười tám văn thôi, mua một cái nhé.”
Thiếu nữ kia lúc trước đã nhìn không rời mắt, nhưng vì thấy đắt nên không mua.
Giờ nghe giảm hai văn thì động lòng, song vẫn muốn mặc cả thêm, bèn nói: “Mười bảy văn thì ta lấy.”
Lục Diên: “Không được, không được, mười tám văn đã là rẻ lắm rồi, ở tiệm người ta bán đến hai mươi lăm văn kia kìa.”
Thiếu nữ kia kỳ kèo một lúc lâu nữa, thấy thực sự không bớt được, mới bỏ ra mười tám văn mua lấy.
Bán sạch toàn bộ hàng thêu, Lục Diên dùng tấm vải bọc đồ thêu ban đầu để gói đống tiền đồng lại, tổng cộng hai trăm văn tiền, nặng trĩu trong tay.
Cảm nhận được trọng lượng ấy, lòng nàng hân hoan khôn xiết.
Nàng ngầm tính toán một lượt, cộng cả bảy mươi văn bán vân nhĩ, tổng cộng có một trăm tám mươi sáu văn.
Trừ phần chia cho bà Hạ, còn dư sáu mươi sáu văn là phần của nàng.
Lục Diên mặt mày tươi rói, hỏi người đi đường xem tiệm thuốc ở đâu, rồi mang tâm trạng vui vẻ ấy đến tìm tiệm thuốc Ngô Ký.
Lúc đi ngang qua quán nước, Lục Diên không nhịn được nuốt nước miếng.
Đi một đoạn đường dài, lại rao hàng bao lâu, cổ họng nàng đã khô khốc, nhưng nhìn thấy giá một văn một bát nước trà, nàng vẫn cố nén lại.
Khi chào hàng, nàng cố ý đặt giỏ ra phía trước, để người ta có thể liếc mắt là thấy ngay kiểu thêu.
Phụ nhân trẻ bị chặn đường lập tức lộ vẻ khó chịu và thiếu kiên nhẫn: “Không cần, đừng chắn đường ta.”
Lục Diên dày mặt, giơ giỏ lên nói: “Phu nhân cứ ngó thử một cái thôi, không mua cũng chẳng sao cả.”
Phụ nhân trẻ suýt nữa đã nổi giận mắng người, nhưng khi liếc nhìn thấy mấy món thêu trong giỏ, lời mắng lập tức nuốt ngược trở vào.
Phải nói rằng, mấy kiểu thêu trên khăn này quả thật rất đẹp mắt.
Phụ nhân kia làm ra vẻ cao giá, nói: “Ngươi đã chắn ta thế này, vậy ta tạm xem một chút cũng được.”
Vừa nói vừa cầm một chiếc khăn tay lên xem kỹ, xem xong một chiếc lại cầm thêm chiếc khác.
Lục Diên mỉm cười đáp: “Mười hai văn một chiếc khăn tay, túi thơm hai mươi văn một cái.”
Phụ nhân kia nhướng mày, mấy chiếc khăn giống hệt như ở tiệm kia, có khi còn do cùng một người thêu ra, chẳng qua là không hài lòng giá thu vào quá thấp nên mới đem ra ngoài rao bán thế này.
Đã giống hệt mà lại còn rẻ hơn mấy văn, vậy thì cũng đáng để mua.
Phụ nhân kia bắt đầu lựa chọn kỹ càng, lưỡng lự giữa vài chiếc khăn.
Thấy có người đang chọn khăn, lại có thêm một thiếu nữ trẻ đi tới góp mặt.
Tuy không chắc sẽ mua, nhưng người đông lên thì dễ tạo thành đám tụ lại, vì thế khăn tay cũng dễ bán hơn.
Chỉ cần có hai người tụ lại, mà một trong số đó giống như đang bán đồ, thì tự nhiên sẽ có người xúm lại xem.
Thích xem náo nhiệt là tập tính đã khắc vào máu của tổ tiên.
Một chiếc khăn tay mười hai văn, có người chê đắt, cũng có người cho là đáng giá.
Vị khách đầu tiên của Lục Diên mua liền hai chiếc khăn tay, nàng lập tức thu được hai mươi bốn văn tiền, chia ra thì nàng được tám văn.
Lục Diên phấn khởi hẳn.
Nếu có thể bán hết khăn thêu và túi thơm thì số bạc chia cho bà Hạ cũng có thể kiếm lại được.
Nghĩ đến đây, nàng càng thêm hăng hái.
Trước mặt có ba người, nàng dốc sức giới thiệu: “Mấy mẫu thêu trên khăn tay này là kiểu đang thịnh hành nhất trong huyện thành đấy, ở trong thành phải bán đến mấy chục văn một chiếc cơ! Chỉ là đường xa xôi, trong nhà lại có người bệnh, chẳng tiện đi xa, nên đành phải đem ra đây bán gần.”
Một phụ nhân trung niên lớn tuổi hơn chút chọn lấy một cái túi thơm, mặc cả một hồi, Lục Diên bớt cho bà ta một văn.
Từ khi mở hàng đến giờ, bán liên tiếp được hai chiếc khăn tay và một cái túi thơm, lòng tin của Lục Diên tăng vọt.
Nàng vừa tiếp tục chào hàng, vừa lớn tiếng rao: “Khăn thêu tinh xảo, túi thơm thời thượng, kiểu mẫu đang thịnh hành nhất huyện thành, mau lại xem đây!”
Thể diện lúc này hoàn toàn không quan trọng nữa, quan trọng là bạc, bạc có thể mua gạo mua thịt.
Lại có mấy người nữa ghé đến.
Kỹ năng thêu của bà Hạ quả thực hoàn hảo, hoa văn sắc sảo, khiến ai nhìn cũng yêu thích.
Chẳng bao lâu, trong giỏ chỉ còn lại một cái túi thơm cuối cùng.
Nàng gọi người đang định rời đi lại, nói: “Cái túi thơm cuối cùng rồi đấy, bán rẻ cho ngươi luôn, lúc đầu bán hai mươi văn, giờ chỉ còn mười tám văn thôi, mua một cái nhé.”
Thiếu nữ kia lúc trước đã nhìn không rời mắt, nhưng vì thấy đắt nên không mua.
Giờ nghe giảm hai văn thì động lòng, song vẫn muốn mặc cả thêm, bèn nói: “Mười bảy văn thì ta lấy.”
Lục Diên: “Không được, không được, mười tám văn đã là rẻ lắm rồi, ở tiệm người ta bán đến hai mươi lăm văn kia kìa.”
Thiếu nữ kia kỳ kèo một lúc lâu nữa, thấy thực sự không bớt được, mới bỏ ra mười tám văn mua lấy.
Bán sạch toàn bộ hàng thêu, Lục Diên dùng tấm vải bọc đồ thêu ban đầu để gói đống tiền đồng lại, tổng cộng hai trăm văn tiền, nặng trĩu trong tay.
Cảm nhận được trọng lượng ấy, lòng nàng hân hoan khôn xiết.
Nàng ngầm tính toán một lượt, cộng cả bảy mươi văn bán vân nhĩ, tổng cộng có một trăm tám mươi sáu văn.
Trừ phần chia cho bà Hạ, còn dư sáu mươi sáu văn là phần của nàng.
Lục Diên mặt mày tươi rói, hỏi người đi đường xem tiệm thuốc ở đâu, rồi mang tâm trạng vui vẻ ấy đến tìm tiệm thuốc Ngô Ký.
Lúc đi ngang qua quán nước, Lục Diên không nhịn được nuốt nước miếng.
Đi một đoạn đường dài, lại rao hàng bao lâu, cổ họng nàng đã khô khốc, nhưng nhìn thấy giá một văn một bát nước trà, nàng vẫn cố nén lại.
3
0
3 tuần trước
2 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
