0 chữ
Chương 22
Chương 22
Lục Diên từng xem qua mấy món đồ thêu bà Hạ làm, quả thực rất tinh xảo, bán được giá như vậy ở trấn là hoàn toàn hợp lý, còn ở huyện thành thì khỏi phải nói.
Có điều, huyện thành e là ở xa hơn nữa, muốn vào thành còn phải có giấy thông hành, mà hiện tại thì nàng không có.
Chờ sau này ổn định rồi, nàng sẽ hỏi kỹ xem làm sao để bổ sung giấy thông hành đó.
Từ thôn Vi Sơn đi bộ đến trấn Vân Khê, trên đường có thể gặp không ít người cùng đi chợ.
Mới đầu, Lục Diên còn có thể vừa đi vừa ngắm cảnh, nhưng đi được nửa canh giờ thì hoàn toàn chẳng còn tâm trạng gì nữa.
Đợi đến khi hai chân bắt đầu run rẩy, mềm nhũn, thì cuối cùng cũng đến trấn Vân Khê.
Từ đầu giờ Thìn đi mãi đến tận giờ Tị, mất hơn một canh giờ.
Nghĩ đến việc về nhà cũng phải đi bộ từng đó thời gian, nàng đã cảm thấy chân mình mềm nhũn ra rồi.
Lục Diên nghỉ ngơi một lát, rồi bắt đầu quan sát chợ trấn Vân Khê.
Trên phố người qua kẻ lại tấp nập, tiếng rao bán không ngừng, náo nhiệt vô cùng, bán gì cũng có.
Hoàng Lan hỏi: “Muội định đi đâu?”
Lục Diên: “Ta muốn mang mớ vân nhĩ này đến mấy quán ăn bán.”
Lúc này tâm trí Hoàng Lan đã bay hết ra chợ, không còn muốn đi theo nàng nữa, dặn: “Trấn có bao lớn đâu, cứ tìm vài bước là thấy ngay quán ăn thôi. Ta đi dạo trước, lát nữa muội cứ ra chợ tìm ta nhé.”
Lục Diên đáp một tiếng, rồi tách ra khỏi Hoàng Lan.
Nàng đi dạo chừng một khắc thì tìm được một tửu lâu tên “Hữu Khách Lai”.
Lúc này chưa đến giờ cơm, trong quán vắng người, chỉ có hai ba khách đang ăn mì.
Lục Diên bước vào, những người trong quán không hẹn cùng nhìn về phía nàng.
Dẫu sao thì nữ nhân này quần áo đầy vết vá, trông chẳng giống người có thể vào tửu quán ăn uống.
Tiểu nhị trừ khi gặp ăn mày thì xua đuổi, còn lại chỉ cần ăn mặc chỉnh tề, không ảnh hưởng đến việc buôn bán, đều sẽ tiếp đón.
“Phu nhân muốn dùng gì?”
Lục Diên đáp: “Ta là người nhà Kỳ Thịnh thôn Vi Sơn, hôm nay hái được ít vân nhĩ, muốn hỏi chưởng quầy có muốn thu mua không.”
Nghe nàng nhắc đến nhà Kỳ Thịnh ở thôn Vi Sơn, tiểu nhị sửng sốt một chút rồi hỏi: “Kỳ lang quân vẫn khỏe chứ?”
Thời buổi này người sống dở chết dở không nhiều, có một người cũng đủ lan truyền khắp mười dặm tám thôn, huống chi Kỳ Thịnh lại có dung mạo tuấn tú, trước kia hay mang con mồi săn được xuống trấn bán, nên dân trên trấn phần lớn đều biết đến y.
Từ khi nghe nói y thành người sống thực vật, không ít người tiếc nuối, mà cũng có không ít cô nương trái tim tan vỡ.
Lục Diên đáp: “Vẫn như trước thôi.”
Tiểu nhị thở dài một tiếng, rồi chợt nhớ ra, hỏi: “Phu nhân có quan hệ gì với Kỳ gia?”
Tất nhiên Lục Diên không thể nói mình là vị hôn thê, chỉ đành đáp: “Ta là cháu gái nuôi của bà Hạ, cũng là tỷ tỷ kết nghĩa của Kỳ Thịnh.”
Trong lòng tiểu nhị thấy kỳ lạ, sao trước giờ chưa từng nghe Kỳ lang quân nhắc đến, nhưng lại nghĩ có lẽ là Kỳ lang quân không muốn nói.
“Kỳ đại tỷ, tỷ đợi một chút, ta vào gọi chưởng quỹ.”
Tiểu nhị đi vào hậu viện, mời chưởng quỹ ra.
Một nam tử trung niên vén rèm từ sau bước ra, ánh mắt đảo qua một lượt trên người Lục Diên, quần áo rách rưới, mộc mạc nghèo khổ, nhưng ông ấy cũng không tỏ vẻ chê bai, chỉ tiếc nuối nói: “Chuyện của Kỳ lang quân ta cũng có nghe qua, bảo lão thái thái cố gắng giữ gìn sức khỏe.”
Lục Diên gật đầu đáp lễ.
Lưu chưởng quỹ nói vài lời khách sáo, rồi bảo: “Lấy vân nhĩ ra cho ta xem thử.”
Lục Diên lấy mấy món thêu trong giỏ ra trước, sau đó mới đưa giỏ cho tiểu nhị cầm.
Lưu chưởng quỹ nhìn qua một cái, nói: “Gần đây giá vân nhĩ tăng, đợt này ta mua cho ngươi giá bảy văn tiền một lạng.”
Lục Diên hơi khựng lại.
Nàng từng thấy người bán nâng giá, chứ rất hiếm thấy người mua lại tự chủ động tăng giá.
Chắc là vì có chút quen biết với Kỳ Thịnh nên mới đồng tình trả cao như vậy.
Sự đồng tình này, Lục Diên quả thực rất cần, bởi lẽ, một văn tiền cũng có thể làm khó anh hùng hảo hán, huống gì là nàng.
Tiểu nhị đem cân vân nhĩ, còn thiếu chút nữa mới đủ mười lạng, vậy mà Lưu chưởng quỹ vẫn tính cho nàng tròn mười lạng.
Tổng cộng là bảy mươi văn tiền.
Khi cầm lấy xâu tiền đồng trên tay, trong lòng Lục Diên không giấu được niềm hân hoan, giống như cảm giác nhận được tháng lương đầu tiên sau khi đi làm vậy.
Rốt cuộc nàng cũng có tiền rồi, dù không nhiều, nhưng cũng là một bước tiến lớn hướng đến cuộc sống tốt hơn.
Nàng cẩn thận nhét xâu tiền vào trong túi áo, xác nhận đã để ổn thỏa, không dễ rơi ra, lúc này mới bắt đầu chỉnh lại mấy món đồ thêu của bà Hạ.
Nàng bày hết đồ thêu ra trong giỏ, rồi bắt đầu tìm kiếm đối tượng để chào hàng.
Những phụ nhân đã lập gia đình, ăn mặc gọn gàng và dùng vải vóc tốt chính là đối tượng hàng đầu của nàng, hạng người này thường thích ăn diện, lại có ít tiền trong tay.
Có điều, huyện thành e là ở xa hơn nữa, muốn vào thành còn phải có giấy thông hành, mà hiện tại thì nàng không có.
Chờ sau này ổn định rồi, nàng sẽ hỏi kỹ xem làm sao để bổ sung giấy thông hành đó.
Từ thôn Vi Sơn đi bộ đến trấn Vân Khê, trên đường có thể gặp không ít người cùng đi chợ.
Mới đầu, Lục Diên còn có thể vừa đi vừa ngắm cảnh, nhưng đi được nửa canh giờ thì hoàn toàn chẳng còn tâm trạng gì nữa.
Đợi đến khi hai chân bắt đầu run rẩy, mềm nhũn, thì cuối cùng cũng đến trấn Vân Khê.
Từ đầu giờ Thìn đi mãi đến tận giờ Tị, mất hơn một canh giờ.
Nghĩ đến việc về nhà cũng phải đi bộ từng đó thời gian, nàng đã cảm thấy chân mình mềm nhũn ra rồi.
Trên phố người qua kẻ lại tấp nập, tiếng rao bán không ngừng, náo nhiệt vô cùng, bán gì cũng có.
Hoàng Lan hỏi: “Muội định đi đâu?”
Lục Diên: “Ta muốn mang mớ vân nhĩ này đến mấy quán ăn bán.”
Lúc này tâm trí Hoàng Lan đã bay hết ra chợ, không còn muốn đi theo nàng nữa, dặn: “Trấn có bao lớn đâu, cứ tìm vài bước là thấy ngay quán ăn thôi. Ta đi dạo trước, lát nữa muội cứ ra chợ tìm ta nhé.”
Lục Diên đáp một tiếng, rồi tách ra khỏi Hoàng Lan.
Nàng đi dạo chừng một khắc thì tìm được một tửu lâu tên “Hữu Khách Lai”.
Lúc này chưa đến giờ cơm, trong quán vắng người, chỉ có hai ba khách đang ăn mì.
Lục Diên bước vào, những người trong quán không hẹn cùng nhìn về phía nàng.
Dẫu sao thì nữ nhân này quần áo đầy vết vá, trông chẳng giống người có thể vào tửu quán ăn uống.
“Phu nhân muốn dùng gì?”
Lục Diên đáp: “Ta là người nhà Kỳ Thịnh thôn Vi Sơn, hôm nay hái được ít vân nhĩ, muốn hỏi chưởng quầy có muốn thu mua không.”
Nghe nàng nhắc đến nhà Kỳ Thịnh ở thôn Vi Sơn, tiểu nhị sửng sốt một chút rồi hỏi: “Kỳ lang quân vẫn khỏe chứ?”
Thời buổi này người sống dở chết dở không nhiều, có một người cũng đủ lan truyền khắp mười dặm tám thôn, huống chi Kỳ Thịnh lại có dung mạo tuấn tú, trước kia hay mang con mồi săn được xuống trấn bán, nên dân trên trấn phần lớn đều biết đến y.
Từ khi nghe nói y thành người sống thực vật, không ít người tiếc nuối, mà cũng có không ít cô nương trái tim tan vỡ.
Tiểu nhị thở dài một tiếng, rồi chợt nhớ ra, hỏi: “Phu nhân có quan hệ gì với Kỳ gia?”
Tất nhiên Lục Diên không thể nói mình là vị hôn thê, chỉ đành đáp: “Ta là cháu gái nuôi của bà Hạ, cũng là tỷ tỷ kết nghĩa của Kỳ Thịnh.”
Trong lòng tiểu nhị thấy kỳ lạ, sao trước giờ chưa từng nghe Kỳ lang quân nhắc đến, nhưng lại nghĩ có lẽ là Kỳ lang quân không muốn nói.
“Kỳ đại tỷ, tỷ đợi một chút, ta vào gọi chưởng quỹ.”
Tiểu nhị đi vào hậu viện, mời chưởng quỹ ra.
Một nam tử trung niên vén rèm từ sau bước ra, ánh mắt đảo qua một lượt trên người Lục Diên, quần áo rách rưới, mộc mạc nghèo khổ, nhưng ông ấy cũng không tỏ vẻ chê bai, chỉ tiếc nuối nói: “Chuyện của Kỳ lang quân ta cũng có nghe qua, bảo lão thái thái cố gắng giữ gìn sức khỏe.”
Lục Diên gật đầu đáp lễ.
Lưu chưởng quỹ nói vài lời khách sáo, rồi bảo: “Lấy vân nhĩ ra cho ta xem thử.”
Lục Diên lấy mấy món thêu trong giỏ ra trước, sau đó mới đưa giỏ cho tiểu nhị cầm.
Lưu chưởng quỹ nhìn qua một cái, nói: “Gần đây giá vân nhĩ tăng, đợt này ta mua cho ngươi giá bảy văn tiền một lạng.”
Lục Diên hơi khựng lại.
Nàng từng thấy người bán nâng giá, chứ rất hiếm thấy người mua lại tự chủ động tăng giá.
Chắc là vì có chút quen biết với Kỳ Thịnh nên mới đồng tình trả cao như vậy.
Sự đồng tình này, Lục Diên quả thực rất cần, bởi lẽ, một văn tiền cũng có thể làm khó anh hùng hảo hán, huống gì là nàng.
Tiểu nhị đem cân vân nhĩ, còn thiếu chút nữa mới đủ mười lạng, vậy mà Lưu chưởng quỹ vẫn tính cho nàng tròn mười lạng.
Tổng cộng là bảy mươi văn tiền.
Khi cầm lấy xâu tiền đồng trên tay, trong lòng Lục Diên không giấu được niềm hân hoan, giống như cảm giác nhận được tháng lương đầu tiên sau khi đi làm vậy.
Rốt cuộc nàng cũng có tiền rồi, dù không nhiều, nhưng cũng là một bước tiến lớn hướng đến cuộc sống tốt hơn.
Nàng cẩn thận nhét xâu tiền vào trong túi áo, xác nhận đã để ổn thỏa, không dễ rơi ra, lúc này mới bắt đầu chỉnh lại mấy món đồ thêu của bà Hạ.
Nàng bày hết đồ thêu ra trong giỏ, rồi bắt đầu tìm kiếm đối tượng để chào hàng.
Những phụ nhân đã lập gia đình, ăn mặc gọn gàng và dùng vải vóc tốt chính là đối tượng hàng đầu của nàng, hạng người này thường thích ăn diện, lại có ít tiền trong tay.
3
0
3 tuần trước
2 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
