0 chữ
Chương 21
Chương 21
Sau khi chải xong, nàng dùng trâm gai búi tóc thành một búi đơn giản, sau đó lại dùng khăn vải buộc cố định, để tránh tóc bung rối.
Khi nàng dậy, hai đứa trẻ cũng lục đυ.c thức theo.
Tóc của cả hai đứa cũng vàng khô, xơ xác, lại thưa thớt đến đáng thương.
Nàng giúp Xuân Hoa dùng vải buộc tóc thành hai búi nhỏ, rồi quay đầu nhìn Thu Hoa.
Thôi vậy, tóc đứa nhỏ này còn chưa đủ dài để buộc.
Đã hai tuổi rồi mà tóc Thu Hoa không những ít mà còn cực kỳ ngắn, sau này lớn lên biết tính sao đây.
Lục Diên thở dài một tiếng, rồi ra ngoài rửa mặt.
Vào giờ này, bà Hạ cũng đã dậy, đang nấu cháo gạo cho cháu trai.
Dường như sợ nàng lén ăn vụng, hoặc giữ lại cho bọn nhỏ, thức ăn của Kỳ Thịnh đều do bà Hạ tự tay chuẩn bị.
Sau khi rửa mặt xong, Lục Diên cũng bắt tay vào nấu cơm.
Gọi là nấu cơm, thật ra chỉ là làm mấy cái bánh bằng cám gạo.
Nàng nhịn không được hỏi: “Lão thái thái, sao nhà ta lại có nhiều cám gạo thế ạ?”
Bà Hạ liếc mắt nhìn nàng, nhạt giọng nói: “Đầu xuân gặt được một vụ lúa, xay xát rồi đem bán lấy tiền, đương nhiên cám gạo là phần còn lại.”
Nghe bà nói vậy, Lục Diên hiểu ra, tức là không còn lương thực, nhưng còn cám gạo thì cũng chưa đến nỗi chết đói.
Buổi trưa Lục Diên không kịp về, đi đường lại dễ đói bụng, nên nàng ăn nhiều hơn một cái bánh.
Ăn xong bữa sáng, bà Hạ dùng vải thô gói năm chiếc khăn tay và ba cái túi gấm, đưa cho Lục Diên.
Bà dặn dò: “Cửa hàng son phấn Thúy Vân trên trấn vừa bán son, vừa bán đồ thêu, nên sẽ thu mấy món thêu tốt. Một chiếc khăn tay giá tám văn tiền, túi gấm mười lăm văn một cái, tổng cộng là tám mươi lăm văn.”
Theo như mấy ngày nay Lục Diên quan sát, mắt bà lão đã không còn tinh tường, thêu thùa cũng chậm, mấy món này chắc là lượng công việc cả tháng.
Chỉ riêng chuyện thuê người chăm Kỳ Thịnh cũng đã tiêu mất gần một nửa, chẳng trách ngày qua ngày lại eo hẹp đến vậy.
Bà Hạ tiếp lời: “Bán được đồ thêu rồi thì đi tìm Ngô Đại phu ở tiệm thuốc Ngô Ký, bảo ngày mai đến chẩn bệnh cho Kỳ gia ở thôn Vi Sơn. Sau đó ghé qua sạp thịt mua một khúc xương mang về. Còn nữa, phải mua thêm một cân gạo trắng, nhớ kỹ, gạo trắng mười văn tiền một cân, đắt hơn thì đi chỗ khác mua.”
Gạo trắng là phần ăn dành riêng cho Kỳ Thịnh.
Thức ăn lỏng hằng ngày của y chính là do gạo trắng xay thành bột nấu lên.
Tiền còn chưa cầm đến tay mà Lục Diên đã cảm thấy tiêu không xuể rồi.
Bà Hạ dặn một hơi cả đống chuyện, Lục Diên đều ghi nhớ hết trong lòng.
Cuối cùng, bà nghiêm mặt nói: “Mấy đồng tiền này, ta đều tính rõ trong đầu, ngươi chớ có tham một văn của ta.”
Lục Diên: Thế thì cũng chưa đến mức ấy.
Nàng nhìn đống đồ thêu đã gói kỹ, hỏi: “Nếu như ta bán được giá cao hơn thì số tiền dư ra đó, có phải là...”
Phần còn lại nàng chưa nói, nhưng ý đã rõ ràng.
Bà Hạ bật cười khẩy: “Ngươi mà có bản lĩnh, bán cao hơn một văn cũng đều thuộc về ngươi cả.”
Lục Diên lập tức nảy ra ý định ra chợ rao bán dọc đường.
Chỉ cần mặt dày rao hàng, không cần thuê chỗ ngồi, cũng chẳng phải tốn phí sạp hàng.
Lục Diên định đi bộ ra trấn, nên không tính mang theo hai đứa nhỏ.
Hai đứa bé cứ nhìn nàng chằm chằm, ánh mắt đầy bất an.
Dù sao cũng ăn cùng ngủ cùng mấy ngày nay, đã nảy sinh ít nhiều tình cảm, Lục Diên không đành lòng, nói: “Ngoan ngoãn ở nhà, chờ tối nương về sẽ có đồ ngon cho các con ăn.”
Sau khi hội hợp với Hoàng Lan, nàng ta nhìn giỏ của Lục Diên rồi hỏi: “Muội mang theo gì thế?”
Lục Diên cũng không giấu giếm, đáp: “Mấy hôm trước lên núi đốn củi, tiện tay nhặt được ít vân nhĩ, tính đem ra trấn bán kiếm chút tiền mua gạo.”
Hoàng Lan nghe nói nàng muốn mua gạo thì hơi sững lại, nhưng ngay sau đó liền hiểu ra, nói: “Cũng phải thôi, trước kia vì cứu cháu, bà Hạ chẳng những bán nhà bán ruộng, mà lương thực trong nhà cũng gần như bán sạch. Giờ ăn hết rồi, đương nhiên phải mua gạo.”
“Nếu muội định mua gạo thì tới nhà ta đi. Tiệm gạo trên trấn cũng thu từ tá điền mà có, bán đắt lắm.”
“Gạo lứt ngoài trấn bảy văn một cân, nhà ta bán cho các ngươi sáu văn một cân, nhưng không thể bán nhiều.”
Không phải đến cửa tiệm mua mà lại rẻ hơn, đương nhiên Lục Diên sẽ chọn phương án sau.
Nàng đáp: “Được, nếu mua gạo thì ta sẽ đến nhà tẩu.”
Thấy Lục Diên đồng ý, trên mặt Hoàng Lan rạng rỡ tươi cười.
Nói đoạn, nàng ta lại quay về chuyện của bà Hạ: “Lão thái nhà muội thật sự cho muội mang đồ thêu ra trấn bán sao?”
Lục Diên vỗ vỗ cái giỏ, nói: “Đưa rồi.”
Hoàng Lan liếc nhìn giỏ của nàng, nói: “Cũng may là tay nghề thêu của bà Hạ tốt, không thì nhà các người thật chẳng có chút thu nhập nào.”
“Ta có nghe nói, bà ấy thêu giỏi lắm, một chiếc khăn tay ở tiệm son phấn Thúy Vân trên trấn có thể bán đến mười lăm văn, một cái túi thơm thậm chí còn bán được ba mươi văn kia kìa.”
Khi nàng dậy, hai đứa trẻ cũng lục đυ.c thức theo.
Tóc của cả hai đứa cũng vàng khô, xơ xác, lại thưa thớt đến đáng thương.
Nàng giúp Xuân Hoa dùng vải buộc tóc thành hai búi nhỏ, rồi quay đầu nhìn Thu Hoa.
Thôi vậy, tóc đứa nhỏ này còn chưa đủ dài để buộc.
Đã hai tuổi rồi mà tóc Thu Hoa không những ít mà còn cực kỳ ngắn, sau này lớn lên biết tính sao đây.
Lục Diên thở dài một tiếng, rồi ra ngoài rửa mặt.
Vào giờ này, bà Hạ cũng đã dậy, đang nấu cháo gạo cho cháu trai.
Dường như sợ nàng lén ăn vụng, hoặc giữ lại cho bọn nhỏ, thức ăn của Kỳ Thịnh đều do bà Hạ tự tay chuẩn bị.
Sau khi rửa mặt xong, Lục Diên cũng bắt tay vào nấu cơm.
Gọi là nấu cơm, thật ra chỉ là làm mấy cái bánh bằng cám gạo.
Bà Hạ liếc mắt nhìn nàng, nhạt giọng nói: “Đầu xuân gặt được một vụ lúa, xay xát rồi đem bán lấy tiền, đương nhiên cám gạo là phần còn lại.”
Nghe bà nói vậy, Lục Diên hiểu ra, tức là không còn lương thực, nhưng còn cám gạo thì cũng chưa đến nỗi chết đói.
Buổi trưa Lục Diên không kịp về, đi đường lại dễ đói bụng, nên nàng ăn nhiều hơn một cái bánh.
Ăn xong bữa sáng, bà Hạ dùng vải thô gói năm chiếc khăn tay và ba cái túi gấm, đưa cho Lục Diên.
Bà dặn dò: “Cửa hàng son phấn Thúy Vân trên trấn vừa bán son, vừa bán đồ thêu, nên sẽ thu mấy món thêu tốt. Một chiếc khăn tay giá tám văn tiền, túi gấm mười lăm văn một cái, tổng cộng là tám mươi lăm văn.”
Theo như mấy ngày nay Lục Diên quan sát, mắt bà lão đã không còn tinh tường, thêu thùa cũng chậm, mấy món này chắc là lượng công việc cả tháng.
Bà Hạ tiếp lời: “Bán được đồ thêu rồi thì đi tìm Ngô Đại phu ở tiệm thuốc Ngô Ký, bảo ngày mai đến chẩn bệnh cho Kỳ gia ở thôn Vi Sơn. Sau đó ghé qua sạp thịt mua một khúc xương mang về. Còn nữa, phải mua thêm một cân gạo trắng, nhớ kỹ, gạo trắng mười văn tiền một cân, đắt hơn thì đi chỗ khác mua.”
Gạo trắng là phần ăn dành riêng cho Kỳ Thịnh.
Thức ăn lỏng hằng ngày của y chính là do gạo trắng xay thành bột nấu lên.
Tiền còn chưa cầm đến tay mà Lục Diên đã cảm thấy tiêu không xuể rồi.
Bà Hạ dặn một hơi cả đống chuyện, Lục Diên đều ghi nhớ hết trong lòng.
Cuối cùng, bà nghiêm mặt nói: “Mấy đồng tiền này, ta đều tính rõ trong đầu, ngươi chớ có tham một văn của ta.”
Nàng nhìn đống đồ thêu đã gói kỹ, hỏi: “Nếu như ta bán được giá cao hơn thì số tiền dư ra đó, có phải là...”
Phần còn lại nàng chưa nói, nhưng ý đã rõ ràng.
Bà Hạ bật cười khẩy: “Ngươi mà có bản lĩnh, bán cao hơn một văn cũng đều thuộc về ngươi cả.”
Lục Diên lập tức nảy ra ý định ra chợ rao bán dọc đường.
Chỉ cần mặt dày rao hàng, không cần thuê chỗ ngồi, cũng chẳng phải tốn phí sạp hàng.
Lục Diên định đi bộ ra trấn, nên không tính mang theo hai đứa nhỏ.
Hai đứa bé cứ nhìn nàng chằm chằm, ánh mắt đầy bất an.
Dù sao cũng ăn cùng ngủ cùng mấy ngày nay, đã nảy sinh ít nhiều tình cảm, Lục Diên không đành lòng, nói: “Ngoan ngoãn ở nhà, chờ tối nương về sẽ có đồ ngon cho các con ăn.”
Sau khi hội hợp với Hoàng Lan, nàng ta nhìn giỏ của Lục Diên rồi hỏi: “Muội mang theo gì thế?”
Lục Diên cũng không giấu giếm, đáp: “Mấy hôm trước lên núi đốn củi, tiện tay nhặt được ít vân nhĩ, tính đem ra trấn bán kiếm chút tiền mua gạo.”
Hoàng Lan nghe nói nàng muốn mua gạo thì hơi sững lại, nhưng ngay sau đó liền hiểu ra, nói: “Cũng phải thôi, trước kia vì cứu cháu, bà Hạ chẳng những bán nhà bán ruộng, mà lương thực trong nhà cũng gần như bán sạch. Giờ ăn hết rồi, đương nhiên phải mua gạo.”
“Nếu muội định mua gạo thì tới nhà ta đi. Tiệm gạo trên trấn cũng thu từ tá điền mà có, bán đắt lắm.”
“Gạo lứt ngoài trấn bảy văn một cân, nhà ta bán cho các ngươi sáu văn một cân, nhưng không thể bán nhiều.”
Không phải đến cửa tiệm mua mà lại rẻ hơn, đương nhiên Lục Diên sẽ chọn phương án sau.
Nàng đáp: “Được, nếu mua gạo thì ta sẽ đến nhà tẩu.”
Thấy Lục Diên đồng ý, trên mặt Hoàng Lan rạng rỡ tươi cười.
Nói đoạn, nàng ta lại quay về chuyện của bà Hạ: “Lão thái nhà muội thật sự cho muội mang đồ thêu ra trấn bán sao?”
Lục Diên vỗ vỗ cái giỏ, nói: “Đưa rồi.”
Hoàng Lan liếc nhìn giỏ của nàng, nói: “Cũng may là tay nghề thêu của bà Hạ tốt, không thì nhà các người thật chẳng có chút thu nhập nào.”
“Ta có nghe nói, bà ấy thêu giỏi lắm, một chiếc khăn tay ở tiệm son phấn Thúy Vân trên trấn có thể bán đến mười lăm văn, một cái túi thơm thậm chí còn bán được ba mươi văn kia kìa.”
3
0
3 tuần trước
2 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
