TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 20
Chương 20

Nàng kéo lê thân thể mỏi mệt, đến ngồi xuống chiếc bàn ăn cũ kỹ trong sân.

Hôm nay ăn bánh mì cám xào hẹ, xem như có chút đổi mới.

Chỉ là ngày nào cũng dùng cám gạo, chẳng rõ bà Hà đã tích trữ tổng cộng bao nhiêu cám gạo trong nhà.

Bánh có mùi thơm nhè nhẹ của hẹ, tuy không được nêm muối, nhưng cũng không đến nỗi khó ăn.

Dùng xong bữa tối, Lục Diên mệt mỏi đến độ không buồn mở miệng nói chuyện thêm, chỉ muốn nằm xuống nghỉ ngơi ngay.

Chỉ là hôm nay nàng đã làm việc quần quật một ngày, mồ hôi đầm đìa, thân thể dính nhớp, không tắm rửa thì quả là quá khó chịu.

Hơn nữa, đôi tay nàng đau nhức như bị lửa đốt, nếu không ngâm thuốc hoặc xử lý, e rằng ngày mai sẽ chẳng nhấc nổi cánh tay này lên nữa.

Nàng đun nước với ngải cứu, nước sôi rồi thì múc đầy một thùng, nhân lúc còn nóng ngâm cả hai tay vào, để nước ngập đến tận bắp tay.

Đôi tay chìm trong nước nóng, dần dần, cơn đau nhức cũng dịu lại phần nào.

Ngâm khoảng một khắc đồng hồ, nước chỉ còn âm ấm, nàng lại thêm mấy gáo nước sôi vào, rồi tiện đó tắm rửa một lượt.

Tắm xong, trời vẫn chưa tối hẳn. Lúc lau người thì phát hiện trên tay đã nổi mấy mụn nước dày cộp, chạm vào rát buốt.

Nàng mượn kim của bà Hà, hơ đỏ đầu kim, rồi tự tay chích vỡ từng cái. Cơn đau khiến nàng không kìm được nhe răng trợn mắt.

Bà Hà thấy vậy thì chẳng nỡ nhìn nữa, mang ra một hũ kim sang dược, kéo tay nàng, bực bội nói: “May mà có thuốc do Thịnh ca nhi chế từ trước, nếu không thì ngươi chỉ có nước nằm đấy rêи ɾỉ.”

Kỳ Thịnh khi trước thường lên núi săn bắn, bị thương là chuyện thường. Lúc đầu chỉ dùng chút thảo dược cầm máu, sau này tình cờ cứu được một vị lão y đang hái thuốc trên núi, người ấy dạy y cách điều chế kim sang dược để dùng.

Bà Hà mở nắp hũ, rắc thuốc vào vết thương đã bị châm vỡ.

Lúc mới bôi thuốc, dược tính kích ứng, Lục Diên không khỏi hít một hơi khí lạnh.

Bà Hà lườm nàng, vẫn bực dọc: “Ráng mà chịu!”

Rắc thuốc xong, bà lại lẩm bẩm một câu: “Chẳng ra sao cả, suốt ngày chỉ biết bày trò.”

Lục Diên thầm nghĩ trong lòng: Ta có giường để ngủ rồi, sao lại nói là bày trò?

Tuy thuốc lúc đầu khiến tay đau rát, nhưng một lúc sau lại có cảm giác mát dịu, dễ chịu.

Ngày hôm ấy vất vả vô cùng, Lục Diên trở vào phòng, chưa đầy một khắc đã ngủ say như chết.

Một đêm yên giấc. Trời mới hửng sáng, Lục Diên đã tỉnh dậy.

Hôm qua lao lực quá độ, dù đã ngâm nước nóng với ngải cứu, hai cánh tay vẫn âm ỉ đau nhức.

Nàng nằm nghỉ thêm một lúc, sau đó đứng dậy rửa mặt thì mới phát hiện vại nước trong nhà đã cạn đáy.

Nàng không khỏi than thầm: Một ngày trôi qua, thật chẳng khác nào cuốn theo gió bụi, việc nhà làm mãi chẳng hết.

Nàng quay đầu nhìn về phía phòng của Kỳ Thịnh, trong lòng thầm thở dài: Rốt cuộc khi nào nam nhân này mới chịu tỉnh lại đây?

Chuyện phu thê thì tạm gác sang một bên, điều cần nhất bây giờ là có người san sẻ việc nhà.

Sau khi rửa mặt xong, Lục Diên ra bờ sông gánh hai thùng nước về.

Buổi sáng trời nắng to, nàng lại đem mớ vân nhĩ ra phơi thêm lần nữa. Đến khi giữa trưa, vân nhĩ đã khô ráo, nàng xếp cho giỏ để mang đi bán.

Nàng quay sang hỏi bà Hà: “Ngày mai sáng sớm, con theo Trần nhị tẩu ra chợ phiên, vân nhĩ này nên bán cho ai thì tiện nhất ạ?”

Bà Hà nghe vậy ngẩng đầu đáp: “Trấn Vân Khê có một tửu lâu tên Hữu Khách Lai, trước kia Thịnh ca nhi hay mang thịt thú săn bán cho Liễu chưởng quầy ở đó, giữa hai người cũng có chút giao tình. Ngày thường chưởng quầy ấy cũng hay thu mua vân nhĩ làm món ăn.”

Rồi bà lại tiếp lời: “Vân nhĩ tuy không nhiều, song quý ở chỗ khó tìm, nhưng trấn Vân Khê nhỏ, muốn ép giá cao thì không thực tế. Dẫu vậy, vẫn có thể bán được sáu văn một lạng.”

Cân lượng thời cổ tính theo thập lục phân, một cân bằng mười sáu lạng.

Tính ra một cân vân nhĩ sẽ được chín mươi sáu văn tiền.

Thịt heo hiện tại một cân khoảng mười ba đến mười bốn văn, vậy thì vân nhĩ còn quý hơn thịt.

Nàng ngẫm lại, cảm thấy không nên so sánh như vậy. Vân nhĩ dại ngoài rừng vốn hiếm có, mà sau khi phơi khô thì càng nhẹ cân.

Mớ vân nhĩ mà nàng hái được, nếu cân chuẩn mười sáu phân, ước chừng chỉ được chừng mười lạng.

Mười lạng là sáu mươi văn, lại phải chia một nửa cho bà Hà.

Chưa bán đã thấy mất một nửa, quả là khiến người buồn rầu quá đi mà.

Ngày phiên chợ, Lục Diên đã dậy từ rất sớm.

Lúc này trời mới vừa hửng sáng, muỗi vo ve bay loạn, đã đốt nàng mấy nốt sưng đỏ.

Nàng gãi chỗ ngứa rồi mới bước xuống giường, mò ra cây lược gỗ để chải tóc từ dưới lớp áo bên đầu giường.

Nguyên chủ có mái tóc khô rối, mỗi lần chải là phải kéo giật da đầu, khiến Lục Diên đau đến mức vừa chải vừa hít hà.

3

0

3 tuần trước

2 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.