TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 19
Chương 19

Nghỉ ngơi chốc lát, nàng quay về nhà hỏi bà Hà: “Lão thái bà, nhà mình có cưa không ạ?”

Bà Hà lại than: “Chỉ biết bày trò.”

Bà bỏ lại việc trong tay, đứng dậy ra ngoài, không lâu sau đã xách về một cây cưa.

“Cái này mượn của vợ Đại Sơn đấy. Ngươi nhớ chớ làm hỏng.”

Lục Diên vội gật đầu.

Khi ấy cũng đã gần giữa trưa, nên trước tiên nàng mang mớ măng tre vừa đào về, đợi ăn xong bữa trưa rồi sẽ tính đến chuyện cưa tre làm giường.

Nàng gùi măng trở về, bà Hà liếc qua, không khỏi nhăn mặt: “Măng trúc này vừa đắng lại vừa chát, ngươi mang nhiều về thế làm gì?”

Lục Diên thực tình không biết măng trúc chưa xử lý thì có vị đắng chát.

Trước nay nàng chỉ ăn măng bán ngoài chợ, đã được người ta sơ chế sạch sẽ.

Nhưng đã có người bán thì tức là có cách khử vị đắng, chẳng có lý gì nàng lại không làm được.

Nàng thoáng suy nghĩ trong đầu, rồi đáp: “Con định đem phơi khô làm măng khô, có khi phơi nắng rồi thì vị đắng sẽ giảm bớt.”

Bà Hà nhíu mày, nhưng cũng không nói thêm gì nữa.

Đến trưa, rốt cuộc bà cũng chịu múc ra nửa bát gạo lứt, bảo Lục Diên nấu cháo.

Thấy gạo, nàng thầm nhủ: “Thì ra trong nhà vẫn còn gạo.”

Dù là gạo lứt hay gạo trắng, chỉ cần được ăn cơm đã là may mắn rồi.

Nàng lập tức múc nước vo gạo, nhóm lửa đun bếp.

Bữa trưa hôm ấy, mỗi người đều được chia một bát cháo đầy.

Tuy không có thức ăn kèm, gạo lại thô, nuốt vào xước cả họng, nhưng ai nấy đều ăn rất ngon miệng, hài lòng.

Vừa ăn xong, Lý lão hán cũng vừa kịp tới.

Trên tay ông còn xách một bó hẹ, bảo với bà Hà: “Hẹ ngoài ruộng sắp già rồi, ta cắt một bó đem cho các người ăn.”

Bà Hà hiếm khi hòa nhã, đáp: “Thế thì xin cảm ơn.”

Lý lão hán vào phòng, Lục Diên cũng mang theo thau nước theo sau.

Kỳ Thịnh bệnh trạng như thế, hễ mỗi lần tiểu tiện xong đều phải lau rửa. Còn tắm rửa toàn thân thì hai ba ngày một lần là đủ.

Sau khi mang nước vào, nàng liền lui ra ngoài.

Nàng luôn canh bên ngoài cửa, lặng lẽ lắng nghe âm thanh bên trong.

Bên trong yên tĩnh như tờ, Lý lão hán cũng chẳng nói gì, chỉ chăm chú làm việc. Chẳng bao lâu sau, ông đã bước ra.

Ông vừa rời khỏi, Lục Diên liền lập tức trở vào, xem xét sắc mặt Kỳ Thịnh.

Lần này, sắc mặt hắn vẫn như thường, không chút khác biệt.

Lục Diên tuy thấy lần này bình thường, nhưng lòng nghi ngờ vẫn chưa dứt.

Có thể lần này Kỳ Thịnh đang ở trạng thái hôn mê sâu, thần trí chưa tỉnh, nàng vẫn cần tiếp tục quan sát.

Lục Diên nghỉ ngơi nửa canh giờ, sau đó cầm nhành cây, ngồi vẽ nguệch ngoạc trên mặt đất, bắt đầu suy nghĩ cấu trúc chiếc giường trúc.

Nhưng bất kể vẽ thế nào, kiểu gì cũng phải khoan lỗ trên trúc, mà việc này nếu không có dụng cụ, vừa hao sức lại vô cùng khó nhọc.

Cuối cùng, nàng từ bỏ ý tưởng làm giường cao, chuyển sang làm kiểu giường sát đất, theo dạng đòn khiêng, các khớp tre móc nối nhau, không cần khoan lỗ.

Xác định xong kiểu dáng, nàng cứ thế hết lượt này đến lượt khác leo lên sườn núi sau nhà, kiên nhẫn kéo từng đoạn trúc về.

Bà Hà thấy nàng bận rộn xuôi ngược, không khỏi lấy làm lạ.

Trước đây Tô thị cũng siêng năng, nhưng chưa từng gấp gáp như thế. Hai ngày nay, Lục Diên như thể có nguồn sức lực vô tận, làm việc không biết mệt.

Nàng kéo trúc về xong, nghỉ một lúc mới bắt đầu cưa trúc.

Hai đứa nhỏ đứng bên tò mò nhìn, đều ngoan ngoãn, không quấy rầy lấy một lời.

Cuối cùng, chiếc giường trúc cũng hoàn thành, vừa giống đòn khiêng, vừa như một cái thang gỗ lớn.

Bốn bên là tre to, ở giữa là các đoạn tre chẻ đôi, được dùng làm thanh ngang chịu lực.

Làm xong giường, nàng trải đệm rơm và chiếu cỏ lên từng lớp. Nằm thử, đệm rơm đủ dày, không thấy cấn.

Thử lắc nhẹ, giường hơi rung, nhưng vẫn trong phạm vi chấp nhận được.

Giường cao chừng nửa thước, tuy không cao, nhưng cách mặt đất, tránh được khí ẩm, cũng khiến nàng an tâm hơn khi nghỉ ngơi.

Nằm trên giường trúc, nàng thả lỏng tâm thế, nhìn mái tranh phía trên, trong lòng tràn đầy cảm giác thành tựu.

Hai đứa trẻ đã lâu không được nằm giường, thấy chiếc giường mới cũng vô cùng phấn khởi, lập tức leo lên nằm cùng.

Một người nằm thì rộng rãi, một người lớn cùng hai đứa trẻ thì vừa khít.

Thu Hoa ngơ ngác lăn mấy vòng trên giường, sau đó lăn tới bên nương, rúc vào lòng nàng.

Lục Diên nằm đó, chẳng muốn nhúc nhích nữa, mệt mỏi vô cùng.

Cánh tay nàng như nặng ngàn cân, nâng chẳng nổi, lòng bàn tay nóng rát như thiêu.

Nằm nghỉ được một hồi, lúc mơ màng muốn thϊếp đi, chợt bên ngoài truyền vào tiếng bà Hà tức giận quát lớn: “Lão thân nấu cơm ươi đã là nể tình rồi, lẽ nào còn phải mời mọc ra ăn sao?”

Lục Diên nghe tiếng, lấy làm kinh ngạc, vội ngồi dậy từ trên giường. Bước ra ngoài mới phát hiện bản thân đã bận bịu suốt cả ngày, nay mặt trời cũng sắp khuất núi.

3

0

3 tuần trước

2 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.