0 chữ
Chương 1
Chương 1
Đầu thu, nắng vẫn còn gay gắt.
Bên ngoài căn nhà tranh xiêu vẹo vang lên tiếng bà lão quở trách.
“Cả ngày không khóc thì ăn, chẳng trông cậy được chút việc gì ở hai đứa bây!”
“Nương hai đứa đi giặt có mấy bộ quần áo cũng suýt chết đuối, vô dụng thế này, bà già này thật sự hối hận vì đã để các người ở lại.”
Tiếng mắng ấy truyền thẳng vào căn nhà tranh tối tăm chật chội.
Nhà tranh nhỏ hẹp, chẳng có gì ngoài mấy dụng cụ làm nông đơn sơ, dưới đất lót một lớp rơm dày, phía trên trải một tấm chiếu. Mà đang nằm trên tấm chiếu ấy là một người phụ nữ chừng hơn hai mươi tuổi.
Người phụ nữ ấy xanh xao vàng vọt, ánh mắt trống rỗng vô hồn, như thể không hề nghe thấy tiếng chửi mắng bên ngoài.
Lục Diên cứ thế nằm đó hai ngày, không ăn không uống, đến mức gần như chẳng còn cảm giác đói khát, đôi mắt mở trừng trừng nhìn lên mái nhà lợp cỏ tranh phía trên.
Nàng nghĩ thế nào cũng không hiểu nổi, nàng chỉ tránh một chiếc xe điện chạy ẩu rồi bị ngã, cùng lắm là trầy xước đôi chút, sao lại có thể xuyên không?
Hai ngày trước, lúc tỉnh lại, cả người nàng ướt sũng, chẳng còn chút sức lực, lại còn sốt tới sốt lui.
Trong lúc tỉnh táo ngắn ngủi, nàng trông thấy một bà lão tóc bạc đang thay quần áo cho mình, miệng lẩm bẩm không ngớt, nghe như đang chửi bới, mà cũng giống như đang trách cứ.
Khi đó Lục Diên còn tưởng mình sốt đến ngớ ngẩn, cũng chẳng suy nghĩ nhiều, nhưng càng tỉnh táo thì nàng mới phát hiện ra, đây đâu phải do nàng ngớ ngẩn, mà nàng đã thật sự xuyên không rồi.
Hai ngày nay, trong đầu nàng lác đác xuất hiện những ký ức không thuộc về mình.
Nàng xuyên rồi, xuyên thành người khác.
Xuyên thành một quả phụ trẻ, chồng mất sớm, dắt hai đứa con nhỏ đi chạy nạn.
Trong ký ức của nguyên chủ, quê hương nàng ấy gặp đại hạn, hai làng tranh giành nguồn nước đánh nhau, phu quân nàng ấy không may bị đánh chết.
Bản thân nguyên chủ sinh được hai đứa con gái, không có nhà mẹ đẻ nương tựa, nên phu quân vừa chết chưa được bao lâu, thúc bá trong nhà đã thừa cơ chiếm sạch sản nghiệp, đuổi ba mẹ con ra khỏi nhà.
Gặp nạn hạn hán, không sống nổi, quả phụ đành dẫn hai đứa con đi chạy nạn.
Nửa tháng trước, nàng ấy dẫn con chạy nạn tới thôn Vi Sơn, đúng lúc suýt chết đói thì được một bà lão cứu giúp.
Người đang đứng ngoài mắng chửi không ngớt kia, chính là ân nhân cứu ba mẹ con họ.
Bà lão họ Hà, người trong thôn đều gọi là bà Hà.
Cuộc sống của ai cũng khó khăn, bà Hà cũng chẳng phải kẻ tốt bụng gì mà vô duyên vô cớ cưu mang thêm ba cái miệng ăn, bà ấy nhặt người về đương nhiên là có mục đích riêng.
Bà Hà có một đứa cháu trai, hai bà cháu nương tựa lẫn nhau, nhưng không lâu trước đây y gặp tai nạn, giờ đã thành người sống thực vật, hôn mê bất tỉnh.
Có lẽ nghe thầy thuốc nói đứa cháu trai này vẫn có thể sinh con nối dõi nên bà Hà mới cứu ba mẹ con quả phụ, muốn để quả phụ này sinh một đứa con kéo dài hương hỏa cho cháu mình.
Mà muốn sinh con thì phải nam nữ phối hợp. Nhưng cháu trai bà đã thành người thực vật thì bên nhà gái phải thành kẻ chủ động, con gái trong sạch nhà người ta chắc chắn chẳng ai muốn.
Con gái chưa chồng không chịu, lại chẳng có kinh nghiệm, tốt nhất là tìm quả phụ từng sinh nở, vừa có kinh nghiệm, vừa không câu nệ.
Vừa hay hôm đó, bà Hà nhìn thấy mẹ con quả phụ tha hương chạy nạn, trong lòng lập tức nhìn trúng người ta.
Bà Hà cần người sinh con nối dõi, quả phụ cần chỗ dung thân, hai bên coi như đều vừa lòng với nhau.
Lục Diên thầm nghĩ: vừa lòng cái gì chứ, nàng thì không muốn chút nào!
Hơn nữa, quả phụ kia có kinh nghiệm thì kệ nàng ấy, chứ bản thân nàng thì nào có!
Nàng chưa từng sinh con, cũng không có kinh nghiệm ngủ với đàn ông, lại còn là một người đàn ông đang hôn mê bất tỉnh.
Ngoài cửa bỗng vang lên tiếng trẻ con khóc thét, miệng không ngừng gọi nương.
Có lẽ là vì trong thân thể này còn lưu lại ý thức thương con của nguyên chủ, Lục Diên vô thức ngồi bật dậy.
Ngồi dậy rồi, nàng khựng lại một lúc, rồi ôm đầu che mắt.
Cái quái gì thế này.
Chẳng lẽ do ông trời thương hại hai bà cháu kia nên tùy tiện bắt một người trong ngành y hiện đại qua đây làm y tá chăm sóc người cháu hôn mê bất tỉnh kia sao?
Mà một y tá đang làm việc ở bệnh viện như nàng bỗng chốc hóa thành kẻ xui xẻo đó?
Chứ không thì sao một người có cuộc sống tốt đẹp, cũng không phải đứa trẻ mồ côi không cha không mẹ, sao có thể vừa hay bị xuyên tới thế này?
Trong lúc Lục Diên còn hoài nghi trời đất, cánh cửa trúc của căn nhà tranh bỗng bị đẩy ra, nàng ngoảnh đầu nhìn về phía cửa.
Một bóng dáng nho nhỏ đứng ở đó, ngược sáng, nhất thời không nhìn rõ khuôn mặt.
Đứa bé cầm một bát nước, chầm chậm bước đến bên Lục Diên, giọng nói non nớt cất lên: “Nương, người uống nước đi.”
Bên ngoài căn nhà tranh xiêu vẹo vang lên tiếng bà lão quở trách.
“Cả ngày không khóc thì ăn, chẳng trông cậy được chút việc gì ở hai đứa bây!”
“Nương hai đứa đi giặt có mấy bộ quần áo cũng suýt chết đuối, vô dụng thế này, bà già này thật sự hối hận vì đã để các người ở lại.”
Tiếng mắng ấy truyền thẳng vào căn nhà tranh tối tăm chật chội.
Nhà tranh nhỏ hẹp, chẳng có gì ngoài mấy dụng cụ làm nông đơn sơ, dưới đất lót một lớp rơm dày, phía trên trải một tấm chiếu. Mà đang nằm trên tấm chiếu ấy là một người phụ nữ chừng hơn hai mươi tuổi.
Người phụ nữ ấy xanh xao vàng vọt, ánh mắt trống rỗng vô hồn, như thể không hề nghe thấy tiếng chửi mắng bên ngoài.
Lục Diên cứ thế nằm đó hai ngày, không ăn không uống, đến mức gần như chẳng còn cảm giác đói khát, đôi mắt mở trừng trừng nhìn lên mái nhà lợp cỏ tranh phía trên.
Hai ngày trước, lúc tỉnh lại, cả người nàng ướt sũng, chẳng còn chút sức lực, lại còn sốt tới sốt lui.
Trong lúc tỉnh táo ngắn ngủi, nàng trông thấy một bà lão tóc bạc đang thay quần áo cho mình, miệng lẩm bẩm không ngớt, nghe như đang chửi bới, mà cũng giống như đang trách cứ.
Khi đó Lục Diên còn tưởng mình sốt đến ngớ ngẩn, cũng chẳng suy nghĩ nhiều, nhưng càng tỉnh táo thì nàng mới phát hiện ra, đây đâu phải do nàng ngớ ngẩn, mà nàng đã thật sự xuyên không rồi.
Hai ngày nay, trong đầu nàng lác đác xuất hiện những ký ức không thuộc về mình.
Nàng xuyên rồi, xuyên thành người khác.
Xuyên thành một quả phụ trẻ, chồng mất sớm, dắt hai đứa con nhỏ đi chạy nạn.
Bản thân nguyên chủ sinh được hai đứa con gái, không có nhà mẹ đẻ nương tựa, nên phu quân vừa chết chưa được bao lâu, thúc bá trong nhà đã thừa cơ chiếm sạch sản nghiệp, đuổi ba mẹ con ra khỏi nhà.
Gặp nạn hạn hán, không sống nổi, quả phụ đành dẫn hai đứa con đi chạy nạn.
Nửa tháng trước, nàng ấy dẫn con chạy nạn tới thôn Vi Sơn, đúng lúc suýt chết đói thì được một bà lão cứu giúp.
Người đang đứng ngoài mắng chửi không ngớt kia, chính là ân nhân cứu ba mẹ con họ.
Bà lão họ Hà, người trong thôn đều gọi là bà Hà.
Cuộc sống của ai cũng khó khăn, bà Hà cũng chẳng phải kẻ tốt bụng gì mà vô duyên vô cớ cưu mang thêm ba cái miệng ăn, bà ấy nhặt người về đương nhiên là có mục đích riêng.
Có lẽ nghe thầy thuốc nói đứa cháu trai này vẫn có thể sinh con nối dõi nên bà Hà mới cứu ba mẹ con quả phụ, muốn để quả phụ này sinh một đứa con kéo dài hương hỏa cho cháu mình.
Mà muốn sinh con thì phải nam nữ phối hợp. Nhưng cháu trai bà đã thành người thực vật thì bên nhà gái phải thành kẻ chủ động, con gái trong sạch nhà người ta chắc chắn chẳng ai muốn.
Con gái chưa chồng không chịu, lại chẳng có kinh nghiệm, tốt nhất là tìm quả phụ từng sinh nở, vừa có kinh nghiệm, vừa không câu nệ.
Vừa hay hôm đó, bà Hà nhìn thấy mẹ con quả phụ tha hương chạy nạn, trong lòng lập tức nhìn trúng người ta.
Bà Hà cần người sinh con nối dõi, quả phụ cần chỗ dung thân, hai bên coi như đều vừa lòng với nhau.
Lục Diên thầm nghĩ: vừa lòng cái gì chứ, nàng thì không muốn chút nào!
Hơn nữa, quả phụ kia có kinh nghiệm thì kệ nàng ấy, chứ bản thân nàng thì nào có!
Nàng chưa từng sinh con, cũng không có kinh nghiệm ngủ với đàn ông, lại còn là một người đàn ông đang hôn mê bất tỉnh.
Ngoài cửa bỗng vang lên tiếng trẻ con khóc thét, miệng không ngừng gọi nương.
Có lẽ là vì trong thân thể này còn lưu lại ý thức thương con của nguyên chủ, Lục Diên vô thức ngồi bật dậy.
Ngồi dậy rồi, nàng khựng lại một lúc, rồi ôm đầu che mắt.
Cái quái gì thế này.
Chẳng lẽ do ông trời thương hại hai bà cháu kia nên tùy tiện bắt một người trong ngành y hiện đại qua đây làm y tá chăm sóc người cháu hôn mê bất tỉnh kia sao?
Mà một y tá đang làm việc ở bệnh viện như nàng bỗng chốc hóa thành kẻ xui xẻo đó?
Chứ không thì sao một người có cuộc sống tốt đẹp, cũng không phải đứa trẻ mồ côi không cha không mẹ, sao có thể vừa hay bị xuyên tới thế này?
Trong lúc Lục Diên còn hoài nghi trời đất, cánh cửa trúc của căn nhà tranh bỗng bị đẩy ra, nàng ngoảnh đầu nhìn về phía cửa.
Một bóng dáng nho nhỏ đứng ở đó, ngược sáng, nhất thời không nhìn rõ khuôn mặt.
Đứa bé cầm một bát nước, chầm chậm bước đến bên Lục Diên, giọng nói non nớt cất lên: “Nương, người uống nước đi.”
3
0
3 tuần trước
2 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
