TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 18
Chương 18

Đại Sơn đã chẳng còn đến nữa, vậy chẳng phải chỉ có thể là... quả phụ kia!

Nàng, nàng, lại dám cứ thế mà nắm lấy, nhấc lên...

Gần đây liên tiếp bị chấn động quá mức, khiến Kỳ Thịnh chẳng còn thiết sống nữa.

Lục Diên đứng lại chốc lát rồi mới ra ngoài.

Lý lão hán sau khi lau rửa xong, trở người cho Kỳ Thịnh nằm nghiêng một lát.

Ra tới ngoài, ông vỗ vỗ tay, bảo với mọi người trong nhà: “Ta đã lau rửa xong rồi, lát nữa chỉ cần trở người lại là được.”

Nói rồi lại tiếp: “Có gì to tát đâu, chưa tới một khắc là xong. Trưa ta sẽ trở lại.”

Lý lão hán chân có tật, chẳng làm nổi việc nặng, chỉ có thể trồng rau qua ngày. Giờ mỗi ngày đến đây ba lượt, đã có thể kiếm được ba mươi lăm văn, là việc nhẹ bạc lành, sao lại không làm?

Ông ta vừa đi, bà Hà liền sốt ruột hỏi: “Lý lão hán làm có được không?”

Lục Diên gật đầu: “Cọ khá sạch, cũng chu toàn lắm.”

Lực đạo kia chẳng kém gì mấy người chuyên chà tắm, bao nhiêu vết bẩn đều trôi sạch, chẳng sạch sao được?

Bà Hà nghe vậy thì thở phào, nói: “Thế thì tốt rồi. Sớm biết thế, đã gọi Lý lão hán từ đầu.”

Nghĩ kỹ lại, Trần Đại Sơn cũng trả lại hai mươi văn, nói cho cùng, bà cũng không thiệt.

Một lúc sau, Lục Diên mới xoay người vào phòng, tính mang thau nước ra ngoài, tiện thể cầm quần và khăn lót vừa thay đem giặt.

Vừa bước vào phòng, lúc xách thau nước chuẩn bị ra, nàng lơ đãng liếc mắt nhìn Kỳ Thịnh.

Chỉ một cái nhìn ấy, nàng thấy sắc mặt y lại đỏ như hôm qua.

Không, phải nói là còn đỏ hơn cả hôm qua, đến cả vành tai cũng đỏ ửng lên.

Chẳng lẽ...

Y thật sự còn có ý thức?

Tuy nàng không phải y sĩ, chỉ là y tá, nhưng cũng biết rằng, nếu người thực vật có ý thức, thì có thể lờ mờ cảm nhận được âm thanh và cảm giác từ bên ngoài.

Có khi nào vừa nãy y không nghe thấy tiếng Lý lão hán, tưởng là nàng đang lau người cho y?

Cũng chẳng phải không thể.

Nàng phải đi hỏi Trần Đại Sơn, xem trước đây khi chăm sóc Kỳ Thịnh, y có từng đỏ mặt như vậy hay không.

Nếu thật có ý thức, sau này kí©h thí©ɧ nhiều lần, có khi thật sự tỉnh lại cũng nên.

Nếu y tỉnh lại, thì hai chuyện khiến nàng lo lắng nhất, kết làm phu thê và sinh con, đều có thể xem như chưa xảy ra!

Lục Diên xách thau nước đi ra.

Trước tiên phải xác nhận xem Kỳ Thịnh có ý thức hay không, sau đó mới thử tìm cách kí©h thí©ɧ y tỉnh lại.

Giờ thì nàng muốn thử làm một chiếc giường trúc.

Nàng đổ nước đi, rồi hỏi bà Hà: “Bà ơi, bụi trúc bên sườn núi sau vườn rau kia là của nhà ai vậy ạ?”

Bà Hà liếc mắt nhìn nàng, hỏi lại: “Ngươi hỏi để làm gì?”

Lục Diên đáp: “Con muốn chặt mấy cây về, làm một chiếc giường.”

Bà Hà nghi ngờ nhìn nàng từ trên xuống dưới, giọng đầy ngờ vực: “Ngươi biết làm sao?”

Lục Diên thành thật đáp: “Không biết, nhưng có thể thử một lần.”

Loại phức tạp thì nàng không làm được, nhưng một chiếc giường đơn giản thì có thể tự tay thử sức.

Lão thái bà lập tức nhíu mày: “Làm mấy chuyện rắc rối làm gì? Muốn ngủ giường thì có gì khó?”

Nghe vậy, ánh mắt Lục Diên lập tức sáng rỡ.

Bà Hà tiếp lời: “Hai đứa nhỏ ngủ với ta, ngươi và A Thịnh ở một phòng chẳng phải là xong rồi hả?”

Lục Diên: “...”

Thôi thì nàng tự làm giường còn hơn.

Nàng cười gượng gạo, đáp: “Dù sao ta cũng là quả phụ, chưa từng làm lễ thành thân, mà đã cùng một phòng, e rằng lời ra tiếng vào, tổn hại đến thanh danh.”

Bà Hà gật đầu: “Nói cũng phải. Danh không chính, ngôn không thuận, đến lúc có con cái rồi, cũng khó mở lời với người ta. Rảnh rỗi ta sẽ đi chọn ngày tốt, rồi mua một con gà trống cho hai đứa bái đường.”

Câu này thật khiến Lục Diên sững người, nhưng nghĩ lại thì, chỉ cần không động phòng, bái đường với gà trống thì cũng được đi.

Nhìn vẻ mặt đăm chiêu của bà Hà, nàng đoán bà đã đang suy tính xem cưới hỏi thì phải chuẩn bị những gì rồi.

Lục Diên vội ngắt lời bà, hỏi lại: “Vậy, trúc trên sườn núi có thể chặt được không ạ?”

Lão thái bà hoàn hồn, xẵng giọng: “Đám trúc đó là của cả thôn Vi Sơn, người trong thôn đều có thể chặt. Ngươi đi chặt, nếu có ai hỏi, thì bảo là ta sai ngươi đi.”

Có lời bà dặn, Lục Diên yên tâm mang rìu ra khỏi nhà.

Đến rừng trúc nhỏ, nàng không vội chặt, mà đi quanh tìm xem có măng tre không.

Lĩnh Nam nổi tiếng măng trúc, tháng bảy tháng tám là thời điểm măng mọc nhiều nhất.

Vừa tìm liền thấy, rừng trúc nhỏ kia đâu đâu cũng có măng.

Nàng lấy làm lạ.

Chẳng lẽ người nơi đây không ăn măng?

Lục Diên đào mấy củ măng lớn, xếp một đống bên cạnh, đợi lát nữa mang giỏ tre đến cõng về.

Xong việc, nàng mới chọn lấy một cây trúc bằng miệng bát, bắt đầu chặt.

Chặt xong trúc, nàng lại chẻ bỏ những nhánh lá dư thừa.

Tổng cộng nàng chặt được ba cây trúc, mệt mỏi đến nỗi không thể đứng thẳng lưng.

Trúc dài, không tiện mang về nhà, phải có cưa để cắt đoạn mới vác được.

3

0

3 tuần trước

2 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.