0 chữ
Chương 17
Chương 17
Hoàng Lan: “Nếu muốn đi, thì phải canh đúng ngày phiên chợ, khi ấy mới náo nhiệt.”
Lục Diên hỏi: “Vậy bao giờ là phiên chợ?”
Hoàng Lan nói: “Chính là ngày kia đó. Thường lệ vào ngày phiên chợ, bà Hà nhà muội sẽ nhờ người mang đồ thêu của bà tới tiệm phấn son bán.”
Lục Diên hỏi: “Ngày ấy, Trần nhị tẩu có đi chợ không?”
Trần nhị tẩu đáp: “Tất nhiên là đi rồi.”
Lục Diên lại nói: “Ta không quen đường sá, đến lúc ấy không biết Nhị tẩu có thể tiện thể dẫn ta theo được không?”
Hoàng Lan là người tuy lắm lời, nhưng bản tính lại nhiệt tình, bèn đáp: “Được chứ sao không! Thêm một người còn có bạn trò chuyện cho vui nữa là!”
“Muội không biết đấy thôi, ngày phiên chợ ở trấn Bình An náo nhiệt lắm. Thường thì dân làng đều tích góp chút ít đồ đạc, đem đến bày bán, kiếm chút bạc lo cho cái ăn cái mặc.”
“Ta cũng đi xem có gì rẻ dùng được, mua vài món đem về.”
Nghe đến đó, Lục Diên bèn nảy lòng hiếu kỳ, liền hỏi: “Vậy ai cũng có thể bày hàng bán được sao?”
Hoàng Lan đáp: “Chuyện đó thì không. Muốn bày sạp phải nộp trước hai văn tiền lệ phí.”
Lục Diên không có phân tiền nào, lập tức dẹp bỏ ý niệm đem vân nhĩ ra chợ bán.
Thôi thì cứ chờ xem, trước hiểu rõ đã, rồi mới tính tiếp có thể làm buôn bán gì không.
Hai người giặt giũ xong xuôi, cùng nhau trở về.
Dọc đường, Lục Diên đang đăm chiêu nghĩ ngợi, thì Hoàng Lan bỗng chỉ tay về phía trước, nói: “Kìa chẳng phải lão thái bà nhà ngươi đó sao? Bà ấy đang đi đâu vậy nhỉ?”
Lục Diên hoàn hồn, ngẩng đầu nhìn theo tay nàng ta, quả thấy bà Hà đang chậm rãi đi sâu vào trong thôn, không rõ là tìm ai.
Về tới sân nhà, Lục Diên hỏi Xuân Hoa: “Con có biết bà Hà đi đâu rồi không?”
Xuân Hoa lắc đầu: “Bà không nói.”
Lúc phơi áo quần, Xuân Hoa cũng đến giúp. Con bé người nhỏ, sức yếu, chỉ có thể vắt áo của mình và Thu Hoa.
Vắt xong chừng nửa khô, con bé trèo lên ghế nhỏ, cố treo y phục lên sào phơi.
Lục Diên trông thấy ghế nghiêng ngả, sợ con bé té, vội ôm xuống: “Thôi, con đi trông chừng muội muội đi thì hơn.”
Đến khi phơi xong hết y phục, mặt trời mới bắt đầu lên cao.
Lục Diên tính đi chặt ít trúc, thử làm một chiếc giường đơn giản.
Chờ đến khi kiếm được tiền mới mua giường thì chẳng biết đến năm tháng nào.
Tuy hôm qua đã phơi được cái đệm rơm, nhưng cứ đặt dưới đất là nàng không yên tâm.
Huống hồ mấy ngày nay, nàng luôn cảm thấy đau lưng ê ẩm, không chừng là do khí ẩm từ đất mà ra.
Tuy chưa từng đích thân làm giường trúc, nhưng nàng từng thấy ở nhà ngoại, cũng từng xem qua trong những đoạn video, đại để biết được quy trình nên định bụng thử xem sao.
Nàng nhớ rõ bên cạnh vườn rau ở sườn núi sau nhà, có một khoảnh nhỏ trồng trúc. Nhưng không biết là có chủ hay là trúc hoang, đành phải chờ bà Hà về để hỏi cho rõ, rồi mới quyết định có nên chặt hay không.
Ước chừng một khắc sau, bà Hà mới trở về, phía sau còn dẫn theo một ông lão què chân.
Ông lão khoảng năm mươi tuổi, áo quần tuy vá chằng chịt, nhưng sạch sẽ gọn gàng.
Khi Lục Diên còn chưa rõ chuyện gì, bà Hà đã nói với ông lão rằng: “Nói rõ rồi nhé, một tháng ba mươi lăm văn, sáng trưa tối đều phải tới. Trước cứ cho làm ba ngày, nếu không làm được việc, ta cũng không thể giữ lại, ba ngày đó chỉ trả ngươi ba văn.”
Ông lão đáp: “Chẳng phải chỉ giúp A Thịnh thay đệm, thay khố, lau người trở mình thôi sao? Việc nhẹ, ta làm được.”
Nghe đến đó, mắt Lục Diên hơi mở to.
Ý họ là... từ nay về sau không cần nàng chăm lo chuyện thay áo lau người cho Kỳ Thịnh nữa?
Sao đột nhiên bà Hà lại thay đổi chủ ý?
Dù thế nào, với Lục Diên mà nói, thì đây quả là một tin vui lớn.
Bà Hà cũng có tính toán riêng.
Những việc giặt giũ chăm sóc thế này, ngày ngày làm mãi, sớm muộn gì Tô thị cũng sinh chán ghét. Khi ấy, dẫu cháu trai bà có tuấn tú nhường nào, nàng cũng thấy ngán ngẩm. Vậy thì còn nói chi đến chuyện thành thân, thành mẹ lũ trẻ?
Ông lão bước vào nhà, bà Hà bảo Lục Diên: “Ngươi đi múc một thau nước mang vào.”
Lại hạ giọng dặn thêm: “Nhân tiện, xem thử Lý lão hán làm có ra gì không.”
Lục Diên gật đầu, xoay người đi lấy nước.
Khi bưng nước bước vào phòng, Lục Diên nghe thấy ông lão than khẽ: “Một nam tử tốt như vậy, nửa đời còn lại phải nằm trên giường... thật đáng tiếc.”
Nghe vậy, Lục Diên đưa mắt nhìn về phía nam nhân trên giường.
Kỳ thực, chỉ cần chứng minh y vẫn có thể cảm nhận ngoại cảnh, nghe được lời người khác nói, thì có khả năng sẽ thông qua việc đối thoại và cảm giác, kích hoạt lại các đường thần kinh còn sót, khi ấy có thể tỉnh lại.
Nhưng nếu đã chết não, thì thật sự là không còn hy vọng gì.
Sau khi đặt thau nước xuống, nàng không lập tức rời đi, chỉ là khi thấy ông lão cởi khố của Kỳ Thịnh, nàng né mắt, không dám nhìn.
Ông lão là nam nhân, chẳng cần kiêng dè nhiều, hơn nữa lại vụng về, Lục Diên đứng bên cũng nghe rõ tiếng vải thô chà lên da thịt.
Kỳ Thịnh dưới lực ma sát ấy, dường như bị đánh thức khỏi hôn mê.
Ý thức dần khôi phục, thậm chí y cảm nhận được có người đang nắm lấy chỗ ấy của mình.
Đây là đang làm gì vậy?!
Khi cảm giác tê rát nhè nhẹ truyền đến, Kỳ Thịnh hiểu ra.
Đang lau rửa!
Là ai?
Lục Diên hỏi: “Vậy bao giờ là phiên chợ?”
Hoàng Lan nói: “Chính là ngày kia đó. Thường lệ vào ngày phiên chợ, bà Hà nhà muội sẽ nhờ người mang đồ thêu của bà tới tiệm phấn son bán.”
Lục Diên hỏi: “Ngày ấy, Trần nhị tẩu có đi chợ không?”
Trần nhị tẩu đáp: “Tất nhiên là đi rồi.”
Lục Diên lại nói: “Ta không quen đường sá, đến lúc ấy không biết Nhị tẩu có thể tiện thể dẫn ta theo được không?”
Hoàng Lan là người tuy lắm lời, nhưng bản tính lại nhiệt tình, bèn đáp: “Được chứ sao không! Thêm một người còn có bạn trò chuyện cho vui nữa là!”
“Muội không biết đấy thôi, ngày phiên chợ ở trấn Bình An náo nhiệt lắm. Thường thì dân làng đều tích góp chút ít đồ đạc, đem đến bày bán, kiếm chút bạc lo cho cái ăn cái mặc.”
Nghe đến đó, Lục Diên bèn nảy lòng hiếu kỳ, liền hỏi: “Vậy ai cũng có thể bày hàng bán được sao?”
Hoàng Lan đáp: “Chuyện đó thì không. Muốn bày sạp phải nộp trước hai văn tiền lệ phí.”
Lục Diên không có phân tiền nào, lập tức dẹp bỏ ý niệm đem vân nhĩ ra chợ bán.
Thôi thì cứ chờ xem, trước hiểu rõ đã, rồi mới tính tiếp có thể làm buôn bán gì không.
Hai người giặt giũ xong xuôi, cùng nhau trở về.
Dọc đường, Lục Diên đang đăm chiêu nghĩ ngợi, thì Hoàng Lan bỗng chỉ tay về phía trước, nói: “Kìa chẳng phải lão thái bà nhà ngươi đó sao? Bà ấy đang đi đâu vậy nhỉ?”
Lục Diên hoàn hồn, ngẩng đầu nhìn theo tay nàng ta, quả thấy bà Hà đang chậm rãi đi sâu vào trong thôn, không rõ là tìm ai.
Về tới sân nhà, Lục Diên hỏi Xuân Hoa: “Con có biết bà Hà đi đâu rồi không?”
Lúc phơi áo quần, Xuân Hoa cũng đến giúp. Con bé người nhỏ, sức yếu, chỉ có thể vắt áo của mình và Thu Hoa.
Vắt xong chừng nửa khô, con bé trèo lên ghế nhỏ, cố treo y phục lên sào phơi.
Lục Diên trông thấy ghế nghiêng ngả, sợ con bé té, vội ôm xuống: “Thôi, con đi trông chừng muội muội đi thì hơn.”
Đến khi phơi xong hết y phục, mặt trời mới bắt đầu lên cao.
Lục Diên tính đi chặt ít trúc, thử làm một chiếc giường đơn giản.
Chờ đến khi kiếm được tiền mới mua giường thì chẳng biết đến năm tháng nào.
Tuy hôm qua đã phơi được cái đệm rơm, nhưng cứ đặt dưới đất là nàng không yên tâm.
Huống hồ mấy ngày nay, nàng luôn cảm thấy đau lưng ê ẩm, không chừng là do khí ẩm từ đất mà ra.
Tuy chưa từng đích thân làm giường trúc, nhưng nàng từng thấy ở nhà ngoại, cũng từng xem qua trong những đoạn video, đại để biết được quy trình nên định bụng thử xem sao.
Ước chừng một khắc sau, bà Hà mới trở về, phía sau còn dẫn theo một ông lão què chân.
Ông lão khoảng năm mươi tuổi, áo quần tuy vá chằng chịt, nhưng sạch sẽ gọn gàng.
Khi Lục Diên còn chưa rõ chuyện gì, bà Hà đã nói với ông lão rằng: “Nói rõ rồi nhé, một tháng ba mươi lăm văn, sáng trưa tối đều phải tới. Trước cứ cho làm ba ngày, nếu không làm được việc, ta cũng không thể giữ lại, ba ngày đó chỉ trả ngươi ba văn.”
Ông lão đáp: “Chẳng phải chỉ giúp A Thịnh thay đệm, thay khố, lau người trở mình thôi sao? Việc nhẹ, ta làm được.”
Nghe đến đó, mắt Lục Diên hơi mở to.
Ý họ là... từ nay về sau không cần nàng chăm lo chuyện thay áo lau người cho Kỳ Thịnh nữa?
Sao đột nhiên bà Hà lại thay đổi chủ ý?
Dù thế nào, với Lục Diên mà nói, thì đây quả là một tin vui lớn.
Bà Hà cũng có tính toán riêng.
Những việc giặt giũ chăm sóc thế này, ngày ngày làm mãi, sớm muộn gì Tô thị cũng sinh chán ghét. Khi ấy, dẫu cháu trai bà có tuấn tú nhường nào, nàng cũng thấy ngán ngẩm. Vậy thì còn nói chi đến chuyện thành thân, thành mẹ lũ trẻ?
Ông lão bước vào nhà, bà Hà bảo Lục Diên: “Ngươi đi múc một thau nước mang vào.”
Lại hạ giọng dặn thêm: “Nhân tiện, xem thử Lý lão hán làm có ra gì không.”
Lục Diên gật đầu, xoay người đi lấy nước.
Khi bưng nước bước vào phòng, Lục Diên nghe thấy ông lão than khẽ: “Một nam tử tốt như vậy, nửa đời còn lại phải nằm trên giường... thật đáng tiếc.”
Nghe vậy, Lục Diên đưa mắt nhìn về phía nam nhân trên giường.
Kỳ thực, chỉ cần chứng minh y vẫn có thể cảm nhận ngoại cảnh, nghe được lời người khác nói, thì có khả năng sẽ thông qua việc đối thoại và cảm giác, kích hoạt lại các đường thần kinh còn sót, khi ấy có thể tỉnh lại.
Nhưng nếu đã chết não, thì thật sự là không còn hy vọng gì.
Sau khi đặt thau nước xuống, nàng không lập tức rời đi, chỉ là khi thấy ông lão cởi khố của Kỳ Thịnh, nàng né mắt, không dám nhìn.
Ông lão là nam nhân, chẳng cần kiêng dè nhiều, hơn nữa lại vụng về, Lục Diên đứng bên cũng nghe rõ tiếng vải thô chà lên da thịt.
Kỳ Thịnh dưới lực ma sát ấy, dường như bị đánh thức khỏi hôn mê.
Ý thức dần khôi phục, thậm chí y cảm nhận được có người đang nắm lấy chỗ ấy của mình.
Đây là đang làm gì vậy?!
Khi cảm giác tê rát nhè nhẹ truyền đến, Kỳ Thịnh hiểu ra.
Đang lau rửa!
Là ai?
3
0
3 tuần trước
2 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
