0 chữ
Chương 16
Chương 16
Hôm sau, vừa tờ mờ sáng, Lục Diên đã thức dậy, tay cầm nhành liễu đi ra sân rửa mặt. Nàng nhai một đầu cành liễu cho đến khi nó mềm nhuyễn như tơ, dùng làm bàn chải đánh răng.
Sau khi tẩy rửa xong, nàng bỏ y phục vào thau, mang theo bồ kết, rồi ra bờ sông.
Phụ nhân trong thôn, thường giặt giũ y phục vào buổi sáng sớm.
Phàm hễ phụ nhân tụ họp bên sông suối, tất sẽ vừa giặt vừa trò chuyện rôm rả. Lục Diên đi sớm, là để chiếm lấy chỗ tốt, cũng là để nghe ngóng chuyện trò, hòng sớm hiểu rõ thời đại này, hiểu rõ cái thôn Vi Sơn này.
Lục Diên đến sớm, chọn một góc khuất sau tảng đá lớn, hơi hẻo lánh, nếu không nhìn kỹ sẽ chẳng ai để tâm đến nàng.
Một hồi sau, từng nhóm phụ nhân lục tục kéo đến, bắt đầu giặt giũ, rồi lại cất tiếng đàm tiếu.
“Nghe nói Trần Đại Sơn không còn làm ở Kỳ gia nữa.”
“Thật hả? Thế thì ai chăm sóc cho Kỳ Thịnh?”
“Còn ai vào đây nữa? Tất nhiên là quả phụ kia rồi. Bằng không ngươi nghĩ bà Hà nhận nuôi ba mẹ con nàng ta làm gì? Chuyện này đâu phải chỉ thêm một đôi đũa, mà là ba miệng ăn đấy.”
“Bà cụ Hà cũng thật là, đói khát đến mức chẳng màng lựa chọn. Nam nhân độc thân trong thôn ta còn chẳng thèm ngó quả phụ ấy, thế mà bà ta lại chịu để mắt tới.”
“Thì còn biết làm sao? Cháu trai nhà bà ta thuở trước từng được bao nhiêu cô gái trong mười dặm tám thôn mê đắm, ai ai cũng muốn gả cho. Có điều bà ta mắt cao hơn đầu, chẳng ai lọt vào mắt. Giờ thì ra nông nỗi thế này, còn đâu mà kén chọn nữa? Có được một quả phụ đã là tốt lắm rồi.”
Sau tảng đá, Lục Diên: “...”
Nàng muốn nghe chuyện trong thôn, chứ đâu phải nghe chuyện chính mình.
“Kỳ Thịnh giờ ra nông nỗi ấy, rốt cuộc bà Hà muốn tìm một a hoàn sai vặt, hay là muốn có chắt bồng tay?”
“Ta nói ngươi nghe, nhưng ngươi đừng có rêu rao ra ngoài, ta từng nghe vợ Đại Sơn bảo, lúc Đại Sơn chăm sóc cho Kỳ Thịnh, thì... cái ấy của hắn vẫn còn phản ứng, hơn nữa lại còn rất là... uy mãnh nữa!”
“Thế chẳng phải là... vẫn còn dùng được sao?!”
Nghe đến đó, mặt mày Lục Diên lập tức đỏ bừng.
Đám phụ nhân này... quả thực dám nói quá thể!
Rốt cuộc Lục Diên không nghe nổi nữa, khẽ ho hai tiếng: “Khụ khụ.”
Vừa nghe tiếng ho, hai phụ nhân đang tán chuyện tức khắc im bặt, ngó về phía phát ra thanh âm, chỉ thấy sau tảng đá có một vạt áo thấp thoáng hiện ra.
Cả hai nhìn nhau, môi mím chặt, thì thầm: “Ngươi nói, sau tảng đá kia là ai vậy?”
“Chẳng lẽ là quả phụ Kỳ gia?”
Lục Diên ló đầu ra từ sau tảng đá, khẽ cười hỏi: “Vừa rồi hai vị đang nói ta ư?”
Hai phụ nhân lập tức trợn trừng mắt, đồng tử co rút.
Quả phụ ấy đã nghe được bao nhiêu rồi?
Mặt cả hai tràn đầy vẻ bối rối.
Một người cười gượng: “Ngươi nghe nhầm rồi, bọn ta đang nói quả phụ làng bên kia cơ.”
Lục Diên không vạch trần, chỉ cười nhạt rồi rụt đầu trở lại.
Hai phụ nhân âm thầm thở phào.
Quả nhiên, sau lưng người ta thì chớ nên nhiều lời.
Lần sau nếu còn muốn nói sau lưng, thì nhất định phải xem kỹ xem xung quanh có ai không mới được.
Lục Diên lại cúi đầu giặt một lát, bỗng phía sau vang lên tiếng nữ nhân: “Tô muội muội, hôm nay ra giặt sớm vậy?”
Lục Diên nghe tiếng, quay đầu nhìn, thì ra là Hoàng Lan hôm qua có trò chuyện mấy câu.
Nàng liền cất tiếng: “Trần nhị tẩu.”
Vừa gọi ra, trong lòng nàng sững lại.
Khoan đã...
Trần Đại Sơn... Trần nhị tẩu?
Hoàng Lan rất tự nhiên ngồi xổm bên cạnh Lục Diên, đổ y phục vào nước, dùng chày giặt đập mấy hồi, rồi vớt đồ lên.
Lục Diên liếc mắt nhìn Hoàng Lan, dò hỏi: “Nhị tẩu, người từng chăm sóc cho Kỳ Thịnh là Đại Sơn, vậy Đại Sơn là gì của nhị tẩu?”
Hoàng Lan kinh ngạc nhìn nàng: “Đại Sơn là trượng phu của ta, ngươi không biết sao?”
Lục Diên lặng lẽ lắc đầu.
Thì ra mấy lời ban nãy mình vừa nghe, đều là từ miệng Hoàng Lan mà ra cả.
Hoàng Lan: “Sao ngươi bỗng dưng lại hỏi chuyện phu quân ta vậy?”
Hai phụ nhân phía sau đá, mặt mày biến sắc, vội cúi đầu giặt đồ lia lịa, trong lòng không ngừng niệm chú: Đừng thấy ta, đừng thấy ta, đừng thấy ta...
Lục Diên đáp: “Chỉ là chợt nhớ ra phu gia của nhị tẩu họ Trần, người chăm sóc Kỳ Thịnh cũng họ Trần, cảm thấy trùng hợp nên mới hỏi thử thôi.”
Người trong thôn Vi Sơn phần lớn đều không cùng họ, cũng chẳng phải dân bản địa.
Có người từ sơn cốc chuyển xuống, có người là dân chạy nạn, cũng có người bị lưu đày tới.
Hai phụ nhân nghe thấy lời giải thích của quả phụ Kỳ gia, mới khẽ thở nhẹ ra, tay giặt đồ cũng chậm lại.
Lục Diên lại hỏi: “Nhị tẩu, ta muốn hỏi một chút, bình thường nếu ở đây muốn mua đồ, thì phải đi đâu?”
Hoàng Lan: “Tất nhiên là lên trấn Bình An, cách đây hai mươi dặm, đi một canh giờ là tới. Sao vậy, muốn mua gì sao?”
Lục Diên: “Ta chỉ muốn đi xem thử.”
Sau khi tẩy rửa xong, nàng bỏ y phục vào thau, mang theo bồ kết, rồi ra bờ sông.
Phụ nhân trong thôn, thường giặt giũ y phục vào buổi sáng sớm.
Phàm hễ phụ nhân tụ họp bên sông suối, tất sẽ vừa giặt vừa trò chuyện rôm rả. Lục Diên đi sớm, là để chiếm lấy chỗ tốt, cũng là để nghe ngóng chuyện trò, hòng sớm hiểu rõ thời đại này, hiểu rõ cái thôn Vi Sơn này.
Lục Diên đến sớm, chọn một góc khuất sau tảng đá lớn, hơi hẻo lánh, nếu không nhìn kỹ sẽ chẳng ai để tâm đến nàng.
Một hồi sau, từng nhóm phụ nhân lục tục kéo đến, bắt đầu giặt giũ, rồi lại cất tiếng đàm tiếu.
“Nghe nói Trần Đại Sơn không còn làm ở Kỳ gia nữa.”
“Còn ai vào đây nữa? Tất nhiên là quả phụ kia rồi. Bằng không ngươi nghĩ bà Hà nhận nuôi ba mẹ con nàng ta làm gì? Chuyện này đâu phải chỉ thêm một đôi đũa, mà là ba miệng ăn đấy.”
“Bà cụ Hà cũng thật là, đói khát đến mức chẳng màng lựa chọn. Nam nhân độc thân trong thôn ta còn chẳng thèm ngó quả phụ ấy, thế mà bà ta lại chịu để mắt tới.”
“Thì còn biết làm sao? Cháu trai nhà bà ta thuở trước từng được bao nhiêu cô gái trong mười dặm tám thôn mê đắm, ai ai cũng muốn gả cho. Có điều bà ta mắt cao hơn đầu, chẳng ai lọt vào mắt. Giờ thì ra nông nỗi thế này, còn đâu mà kén chọn nữa? Có được một quả phụ đã là tốt lắm rồi.”
Sau tảng đá, Lục Diên: “...”
Nàng muốn nghe chuyện trong thôn, chứ đâu phải nghe chuyện chính mình.
“Ta nói ngươi nghe, nhưng ngươi đừng có rêu rao ra ngoài, ta từng nghe vợ Đại Sơn bảo, lúc Đại Sơn chăm sóc cho Kỳ Thịnh, thì... cái ấy của hắn vẫn còn phản ứng, hơn nữa lại còn rất là... uy mãnh nữa!”
“Thế chẳng phải là... vẫn còn dùng được sao?!”
Nghe đến đó, mặt mày Lục Diên lập tức đỏ bừng.
Đám phụ nhân này... quả thực dám nói quá thể!
Rốt cuộc Lục Diên không nghe nổi nữa, khẽ ho hai tiếng: “Khụ khụ.”
Vừa nghe tiếng ho, hai phụ nhân đang tán chuyện tức khắc im bặt, ngó về phía phát ra thanh âm, chỉ thấy sau tảng đá có một vạt áo thấp thoáng hiện ra.
Cả hai nhìn nhau, môi mím chặt, thì thầm: “Ngươi nói, sau tảng đá kia là ai vậy?”
“Chẳng lẽ là quả phụ Kỳ gia?”
Hai phụ nhân lập tức trợn trừng mắt, đồng tử co rút.
Quả phụ ấy đã nghe được bao nhiêu rồi?
Mặt cả hai tràn đầy vẻ bối rối.
Một người cười gượng: “Ngươi nghe nhầm rồi, bọn ta đang nói quả phụ làng bên kia cơ.”
Lục Diên không vạch trần, chỉ cười nhạt rồi rụt đầu trở lại.
Hai phụ nhân âm thầm thở phào.
Quả nhiên, sau lưng người ta thì chớ nên nhiều lời.
Lần sau nếu còn muốn nói sau lưng, thì nhất định phải xem kỹ xem xung quanh có ai không mới được.
Lục Diên lại cúi đầu giặt một lát, bỗng phía sau vang lên tiếng nữ nhân: “Tô muội muội, hôm nay ra giặt sớm vậy?”
Lục Diên nghe tiếng, quay đầu nhìn, thì ra là Hoàng Lan hôm qua có trò chuyện mấy câu.
Nàng liền cất tiếng: “Trần nhị tẩu.”
Vừa gọi ra, trong lòng nàng sững lại.
Khoan đã...
Trần Đại Sơn... Trần nhị tẩu?
Hoàng Lan rất tự nhiên ngồi xổm bên cạnh Lục Diên, đổ y phục vào nước, dùng chày giặt đập mấy hồi, rồi vớt đồ lên.
Lục Diên liếc mắt nhìn Hoàng Lan, dò hỏi: “Nhị tẩu, người từng chăm sóc cho Kỳ Thịnh là Đại Sơn, vậy Đại Sơn là gì của nhị tẩu?”
Hoàng Lan kinh ngạc nhìn nàng: “Đại Sơn là trượng phu của ta, ngươi không biết sao?”
Lục Diên lặng lẽ lắc đầu.
Thì ra mấy lời ban nãy mình vừa nghe, đều là từ miệng Hoàng Lan mà ra cả.
Hoàng Lan: “Sao ngươi bỗng dưng lại hỏi chuyện phu quân ta vậy?”
Hai phụ nhân phía sau đá, mặt mày biến sắc, vội cúi đầu giặt đồ lia lịa, trong lòng không ngừng niệm chú: Đừng thấy ta, đừng thấy ta, đừng thấy ta...
Lục Diên đáp: “Chỉ là chợt nhớ ra phu gia của nhị tẩu họ Trần, người chăm sóc Kỳ Thịnh cũng họ Trần, cảm thấy trùng hợp nên mới hỏi thử thôi.”
Người trong thôn Vi Sơn phần lớn đều không cùng họ, cũng chẳng phải dân bản địa.
Có người từ sơn cốc chuyển xuống, có người là dân chạy nạn, cũng có người bị lưu đày tới.
Hai phụ nhân nghe thấy lời giải thích của quả phụ Kỳ gia, mới khẽ thở nhẹ ra, tay giặt đồ cũng chậm lại.
Lục Diên lại hỏi: “Nhị tẩu, ta muốn hỏi một chút, bình thường nếu ở đây muốn mua đồ, thì phải đi đâu?”
Hoàng Lan: “Tất nhiên là lên trấn Bình An, cách đây hai mươi dặm, đi một canh giờ là tới. Sao vậy, muốn mua gì sao?”
Lục Diên: “Ta chỉ muốn đi xem thử.”
3
0
3 tuần trước
2 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
