0 chữ
Chương 15
Chương 15
Nàng sờ thử chậu nước đang phơi trong viện, thấy đã âm ấm, có thể dùng để tắm rửa.
Cho Xuân Hoa tắm trước, còn nàng thì bắt đầu đào hố bên ngoài viện.
Đất không cứng lắm, đào khoảng một khắc thì được một hố nhỏ.
Nàng đổ hết nước tắm của Xuân Hoa vào hố.
Quan sát một hồi, thấy tuy có thấm nước nhưng nếu mỗi ngày đều đổ thêm, duy trì độ ẩm, thì tốc độ thấm sẽ chậm lại, cũng đủ để tích nước tưới rau.
Trở vào viện, nàng mang rơm rạ và chiếu cỏ đã phơi nắng trở lại phòng.
Phơi dưới nắng rồi, đệm rơm cũng đã khô, trong lòng cũng yên tâm phần nào.
Trải đệm và chiếu ngay ngắn, rồi đốt ngải cứu hun khói, sau đó đóng hết cửa sổ và cửa phòng.
Đốt ngải chẳng những đuổi muỗi, còn phòng cả những loài sâu bọ nhiều chân.
Xong xuôi, nàng vỗ tay một cái, thầm nhủ: đã đến lúc nấu cơm rồi.
Ý niệm nấu cơm vừa lóe lên, nàng khựng người lại.
Những công việc này, nàng thích ứng thật quá nhanh.
Nhanh đến độ chẳng kịp suy nghĩ.
Ngẫm lại, hẳn là do ký ức của nguyên thân còn lưu lại, cộng thêm bản năng không chịu nhàn rỗi nên mới vậy.
Cũng có khi, xuyên đến cảnh khốn cùng như vậy, người lười cũng thành siêng năng.
Từ phòng đi ra, bà Hà bưng một chén cám gạo nhỏ ra sân.
Liếc mắt nhìn, bên trong cám còn có một quả trứng gà nhỏ.
Bà Hà đưa bát cho nàng, bảo: “Đập trứng gà ra, một nửa nấu cháo loãng, nửa còn lại làm bánh.”
Lục Diên khẽ gật đầu. Trứng gà chẳng to, lại còn chia đôi, trộn cùng cám gạo, chỉ e khó mà nếm ra được vị.
Chỉ là... hôm nay sao llão thái thái ại rộng rãi như thế?
Hai con gà mái trong viện mỗi ngày đẻ trứng, phần lớn đều đem bán lấy tiền, trước đây bọn họ chưa từng được nếm qua lấy một miếng, cớ sao hôm nay lại bằng lòng chia phần?
Lục Diên vừa nghĩ ngợi, vừa bước vào phòng bếp.
Chờ dùng xong bữa tối, lại đến lúc đút cháo lỏng cho Kỳ Thịnh, lúc thay quần cho y, nàng mới chợt hiểu ra, đâu phải lòng tốt chia phần gì, rõ là đang thu mua lòng người.
Sau khi nghĩ thông, Lục Diên chỉ biết thở dài bất lực.
Ở nhờ dưới mái nhà người, ăn cơm người nấu, bảo nàng hầu hạ người trong phòng ấy, nàng còn có thể từ chối sao?
Nàng lắc đầu, đặt bát cháo xuống rồi bắt đầu thu xếp cho Kỳ Thịnh.
Đã từng có một lần thay quần cho y, nay lại làm, nàng cũng không còn lúng túng như trước, biết cách xử lý ra sao.
Lúc thay quần, ánh mắt nàng dán chặt vào gương mặt tuấn tú kia. Lần này nếu mặt y lại đỏ lên, hẳn là có chút ý thức rồi.
Nhưng đợi đến khi xong xuôi, sắc mặt nam nhân kia vẫn như cũ, không chút biến hóa.
Chẳng lẽ sắc đỏ ban sáng chỉ là trùng hợp?
Lục Diên lòng đầy nghi hoặc, đút cháo lỏng cho Kỳ Thịnh xong liền rời khỏi phòng, mang theo thắc mắc ra ngoài.
Đêm đến, có lẽ bởi vì quá mỏi mệt trong ngày, Lục Diên vừa nằm lên đệm cỏ khô ráo, nghe tiếng dế kêu ếch gọi bên tai, chẳng bao lâu đã chìm vào giấc ngủ.
Ban đêm, như thường lệ, lão thái thái lại tới nói chuyện cùng cháu trai.
Kỳ Thịnh cũng dần từ cơn mê tỉnh lại, có chút ý thức.
“Thịnh ca nhi à, từ giờ đến lúc ngươi viên phòng cùng Tô thị, còn bốn mươi ba ngày nữa. Thời gian này... có phải là hơi lâu rồi chăng?”
Kỳ Thịnh vừa mới hồi tỉnh đã nghe phải lời lẽ hoang đường, chỉ biết im lặng.
Từ bao giờ tổ mẫu của y lại trở nên nôn nóng như vậy?
Bốn mươi ba ngày... chẳng hề dài, thậm chí y thấy có thể kéo dài thêm hai ba năm cũng được!
Bên tai, giọng nói của tổ mẫu vẫn không ngừng vang lên: “Tô thị kia bỗng nhiên thay đổi, tổ mẫu chỉ sợ nàng nảy sinh tâm tư khác. Nhỡ đâu đến gần ngày thành thân rồi, lại theo kẻ khác, khi đó biết phải làm sao?”
Kỳ Thịnh thầm nghĩ như thế cũng tốt mà.
“Tổ mẫu thấy, chi bằng để nàng sớm dọn vào ở chung với con là hơn cả. Tướng mạo con tuấn tú, thân thể cũng chưa đến nỗi hao gầy, nàng ngày ngày ngắm mặt con, ít nhiều cũng sinh vài phần tâm ý.”
“Dẫu sao nàng cũng từng gả chồng, nói không chừng đêm khuya thanh vắng lại thấy cô quạnh, rồi nảy sinh lòng muốn viên phòng với con, chuyện ấy... cũng chẳng phải không thể.”
Lời tổ mẫu nói, thật thà lại thẳng thắn đến lạ thường.
Lọt vào tai Kỳ Thịnh, khiến lòng y chẳng mấy dễ chịu.
“Chỉ là... làm sao khuyên được nàng bằng lòng dọn sang phòng này, tổ mẫu cũng chưa nghĩ ra.” Nói đến đây, bà Hà cũng đâm khó xử.
“Thôi thì... đành chờ thêm vậy. Trước tiên để nàng bồi bổ thêm chút thịt đã. Giờ trơ xương, nhìn còn khô đét hơn cả bà.”
Tổ mẫu...
Kỳ Thịnh im lặng, chỉ cảm thấy bất lực.
Vì lời hình dung của tổ mẫu, trong đầu y bỗng hiện lên hình ảnh một phụ nhân.
Phụ nhân ấy tóc khô xác như rơm, da đen sạm như than, thân hình gầy guộc, lưng còng.
Rồi lại thêm một cảnh tượng khác hiện ra trong tâm trí y.
Chính phụ nhân tầm thường ấy, ban ngày đã lột quần y xuống, còn dán mắt nhìn chằm chằm y.
Nghĩ đến đây, toàn thân Kỳ Thịnh liền cảm thấy cả người chỗ nào cũng không được dễ chịu.
Cho Xuân Hoa tắm trước, còn nàng thì bắt đầu đào hố bên ngoài viện.
Đất không cứng lắm, đào khoảng một khắc thì được một hố nhỏ.
Nàng đổ hết nước tắm của Xuân Hoa vào hố.
Quan sát một hồi, thấy tuy có thấm nước nhưng nếu mỗi ngày đều đổ thêm, duy trì độ ẩm, thì tốc độ thấm sẽ chậm lại, cũng đủ để tích nước tưới rau.
Trở vào viện, nàng mang rơm rạ và chiếu cỏ đã phơi nắng trở lại phòng.
Phơi dưới nắng rồi, đệm rơm cũng đã khô, trong lòng cũng yên tâm phần nào.
Trải đệm và chiếu ngay ngắn, rồi đốt ngải cứu hun khói, sau đó đóng hết cửa sổ và cửa phòng.
Đốt ngải chẳng những đuổi muỗi, còn phòng cả những loài sâu bọ nhiều chân.
Xong xuôi, nàng vỗ tay một cái, thầm nhủ: đã đến lúc nấu cơm rồi.
Những công việc này, nàng thích ứng thật quá nhanh.
Nhanh đến độ chẳng kịp suy nghĩ.
Ngẫm lại, hẳn là do ký ức của nguyên thân còn lưu lại, cộng thêm bản năng không chịu nhàn rỗi nên mới vậy.
Cũng có khi, xuyên đến cảnh khốn cùng như vậy, người lười cũng thành siêng năng.
Từ phòng đi ra, bà Hà bưng một chén cám gạo nhỏ ra sân.
Liếc mắt nhìn, bên trong cám còn có một quả trứng gà nhỏ.
Bà Hà đưa bát cho nàng, bảo: “Đập trứng gà ra, một nửa nấu cháo loãng, nửa còn lại làm bánh.”
Lục Diên khẽ gật đầu. Trứng gà chẳng to, lại còn chia đôi, trộn cùng cám gạo, chỉ e khó mà nếm ra được vị.
Chỉ là... hôm nay sao llão thái thái ại rộng rãi như thế?
Hai con gà mái trong viện mỗi ngày đẻ trứng, phần lớn đều đem bán lấy tiền, trước đây bọn họ chưa từng được nếm qua lấy một miếng, cớ sao hôm nay lại bằng lòng chia phần?
Chờ dùng xong bữa tối, lại đến lúc đút cháo lỏng cho Kỳ Thịnh, lúc thay quần cho y, nàng mới chợt hiểu ra, đâu phải lòng tốt chia phần gì, rõ là đang thu mua lòng người.
Sau khi nghĩ thông, Lục Diên chỉ biết thở dài bất lực.
Ở nhờ dưới mái nhà người, ăn cơm người nấu, bảo nàng hầu hạ người trong phòng ấy, nàng còn có thể từ chối sao?
Nàng lắc đầu, đặt bát cháo xuống rồi bắt đầu thu xếp cho Kỳ Thịnh.
Đã từng có một lần thay quần cho y, nay lại làm, nàng cũng không còn lúng túng như trước, biết cách xử lý ra sao.
Lúc thay quần, ánh mắt nàng dán chặt vào gương mặt tuấn tú kia. Lần này nếu mặt y lại đỏ lên, hẳn là có chút ý thức rồi.
Nhưng đợi đến khi xong xuôi, sắc mặt nam nhân kia vẫn như cũ, không chút biến hóa.
Lục Diên lòng đầy nghi hoặc, đút cháo lỏng cho Kỳ Thịnh xong liền rời khỏi phòng, mang theo thắc mắc ra ngoài.
Đêm đến, có lẽ bởi vì quá mỏi mệt trong ngày, Lục Diên vừa nằm lên đệm cỏ khô ráo, nghe tiếng dế kêu ếch gọi bên tai, chẳng bao lâu đã chìm vào giấc ngủ.
Ban đêm, như thường lệ, lão thái thái lại tới nói chuyện cùng cháu trai.
Kỳ Thịnh cũng dần từ cơn mê tỉnh lại, có chút ý thức.
“Thịnh ca nhi à, từ giờ đến lúc ngươi viên phòng cùng Tô thị, còn bốn mươi ba ngày nữa. Thời gian này... có phải là hơi lâu rồi chăng?”
Kỳ Thịnh vừa mới hồi tỉnh đã nghe phải lời lẽ hoang đường, chỉ biết im lặng.
Từ bao giờ tổ mẫu của y lại trở nên nôn nóng như vậy?
Bốn mươi ba ngày... chẳng hề dài, thậm chí y thấy có thể kéo dài thêm hai ba năm cũng được!
Bên tai, giọng nói của tổ mẫu vẫn không ngừng vang lên: “Tô thị kia bỗng nhiên thay đổi, tổ mẫu chỉ sợ nàng nảy sinh tâm tư khác. Nhỡ đâu đến gần ngày thành thân rồi, lại theo kẻ khác, khi đó biết phải làm sao?”
Kỳ Thịnh thầm nghĩ như thế cũng tốt mà.
“Tổ mẫu thấy, chi bằng để nàng sớm dọn vào ở chung với con là hơn cả. Tướng mạo con tuấn tú, thân thể cũng chưa đến nỗi hao gầy, nàng ngày ngày ngắm mặt con, ít nhiều cũng sinh vài phần tâm ý.”
“Dẫu sao nàng cũng từng gả chồng, nói không chừng đêm khuya thanh vắng lại thấy cô quạnh, rồi nảy sinh lòng muốn viên phòng với con, chuyện ấy... cũng chẳng phải không thể.”
Lời tổ mẫu nói, thật thà lại thẳng thắn đến lạ thường.
Lọt vào tai Kỳ Thịnh, khiến lòng y chẳng mấy dễ chịu.
“Chỉ là... làm sao khuyên được nàng bằng lòng dọn sang phòng này, tổ mẫu cũng chưa nghĩ ra.” Nói đến đây, bà Hà cũng đâm khó xử.
“Thôi thì... đành chờ thêm vậy. Trước tiên để nàng bồi bổ thêm chút thịt đã. Giờ trơ xương, nhìn còn khô đét hơn cả bà.”
Tổ mẫu...
Kỳ Thịnh im lặng, chỉ cảm thấy bất lực.
Vì lời hình dung của tổ mẫu, trong đầu y bỗng hiện lên hình ảnh một phụ nhân.
Phụ nhân ấy tóc khô xác như rơm, da đen sạm như than, thân hình gầy guộc, lưng còng.
Rồi lại thêm một cảnh tượng khác hiện ra trong tâm trí y.
Chính phụ nhân tầm thường ấy, ban ngày đã lột quần y xuống, còn dán mắt nhìn chằm chằm y.
Nghĩ đến đây, toàn thân Kỳ Thịnh liền cảm thấy cả người chỗ nào cũng không được dễ chịu.
3
0
3 tuần trước
2 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
