TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 14
Chương 14

Sinh mạng đáng quý, nếu thử mà thất bại, không phải trở về, mà là vĩnh viễn không còn nữa, chết thật rồi.

Nàng tuyệt không thể có những suy nghĩ như vậy. Tuy hiện tại khổ cực, nhưng ngày lành đều do chính mình cố gắng tranh đấu. Dẫu chẳng thể sống trong gấm vóc lụa là, nhưng chỉ cần nỗ lực, cũng có thể ăn no mặc ấm.

Nghĩ thông suốt rồi, Lục Diên ôm thau gỗ trở về, vào viện, treo y phục lên sào tre phơi nắng.

Mùa thu mới sang, ban ngày nắng vẫn gay gắt, chỉ một buổi chiều cũng đủ hong khô quần áo.

Làm xong việc ấy, nàng lại lấy nệm rơm trong phòng chứa ra phơi.

Nửa đêm qua, nàng cứ thấy người ngứa ngáy, nghi ngờ chính do đệm rơm gây ra.

Trước đó từng có mưa, đất ẩm thấp, tất nhiên có côn trùng bò lên.

Nói thật lòng, mỗi lần nằm lên tấm đệm rơm ấy, nàng đều phải làm công tác tư tưởng thật lâu.

Những lúc thế này, Lục Diên lại càng khát vọng kiếm tiền, để có cơm trắng mà ăn, có thịt mà nhấm, có giường mà nằm.

Sau khi đem nệm rơm ra phơi, nàng lại vào phòng chứa thu dọn một phen.

Tro cỏ có thể đuổi côn trùng nhỏ, nàng bèn lấy một ít tro từ bếp lò, rắc đều bốn góc trong phòng chứa.

Quét tước sạch sẽ, nàng hứng một chậu nước và một thùng nước khác, để dưới nắng hong lên, đợi chiều tối dùng để tắm.

Lo xong hết thảy, nàng mới qua mượn kéo của bà Hà, cắt móng tay cho bản thân và hai hài tử.

Không chỉ hai đứa nhỏ móng tay dính đầy bùn đất, mà ngay cả nàng, kẽ móng cũng chẳng sạch hơn là bao.

Lão thái thái làm việc kim chỉ suốt cả buổi sáng, mắt mỏi lưng đau, bèn dừng tay nghỉ ngơi.

Khi đứng dậy duỗi gân giãn cốt, ánh mắt bà rơi lên bóng hình ba mẹ con kia.

Tô thị, quả thực đã có vài phần đổi khác.

Người vẫn là người ấy, nhưng khí sắc, thần thái đã không còn như xưa.

Nửa tháng trước như một hũ nút, ánh mắt u ám vô thần. Mà nay, lời nói đã nhiều hơn, ánh nhìn cũng có thần, toàn thân tựa như được thổi thêm sinh khí.

Không biết đó rốt cuộc là điều lành hay chẳng phải lành.

Bà Hà chẳng ngán gì khác, chỉ sợ Tô thị biến đổi rồi sinh tâm tư khác, chưa đến hai tháng đã mang con tái giá theo người.

Đến khi ấy, một lão bà như bà, sao có thể địch lại nhà khác rước nàng về?

Nghĩ đến đây, trong lòng bà Hà lặng thầm tính toán: ắt phải tìm cách giữ Tô thị lại.

Bên này, Lục Diên cắt móng tay cho hai hài tử xong, định mang kéo trả lại, thì thấy bà Hà lại đang nhìn mình chằm chằm.

Nàng thấy có chút rợn người, cứ cảm giác bà cụ đang ngấm ngầm mưu tính chuyện liên quan đến cháu trai bà và nàng.

Lục Diên đặt kéo vào giỏ tre nhỏ, rồi như để đánh lạc hướng, lên tiếng hỏi: “Lão thái thái, trong nhà ta không trồng rau hay ngũ cốc gì sao?”

Bà Hà hồi thần, đáp: “Ruộng đã cho người thuê, chỉ còn một khoảnh đất trồng rau. Ta thân già đơn chiếc, vừa phải chăm bệnh nhân, vừa phải làm thêu thùa, đâu còn sức trông nom.”

“Sao? Ngươi muốn trồng rau à?”

Kỳ Thịnh mới bị thương, thương thế trầm trọng, suýt nữa không giữ được mệnh. Cũng may bà Hà gom góp tiền, mua được nhân sâm, mới kéo lại được một hơi thở cho y.

Lục Diên gật đầu: “Cũng chẳng thể ăn rau dại mãi được.”

Bà Hà ngước nhìn trời, nói: “Vậy để ta đưa ngươi đi xem.”

Bà gom lũ gà về nhốt trong l*иg, rồi dắt Lục Diên đi.

Hai tiểu hài tử cũng muốn theo, Lục Diên đành bế đứa nhỏ nhất.

Nhà vắng một chốc cũng chẳng sao. Dù sao, để hai đứa nhỏ ở lại, chẳng giúp được việc gì, ngược lại còn nguy hiểm.

Vườn rau nằm phía sau nhà, bên sườn dốc nhỏ, diện tích chẳng lớn, ước chừng bảy tám thước, cỏ dại um tùm, lác đác vài gốc cải bẹ sắp héo rũ.

Bà Hà thở dài: “Ta già rồi, nước cũng không gánh nổi, đành để hoang vậy thôi.”

Khoảnh đất này vốn là do bà Hà khai khẩn khi mới dọn đến, nhưng chưa trồng được bao lâu, sức đã không kham nổi, nên lại bỏ mặc.

Lục Diên liếc nhìn dòng sông, việc gánh nước lên tận đây, quả là khổ nhọc.

Nàng nghĩ một lúc rồi nói: “Thường ngày nước tắm cũng có thể đào hố chứa lại, dùng để tưới vườn, vậy thì không cần gánh nước từ sông nữa.”

Bà Hà đáp: “Ngươi muốn bày vẽ thì cứ làm. Ta thì không động nổi nữa rồi. Trong nhà còn ít hạt giống rau, ngươi muốn trồng, ta sẽ mang cho.”

Lục Diên khẽ gật đầu. Hôm nay trời nắng gắt, dễ cảm nắng, phải đợi sáng mai mới có thể cuốc đất.

Về đến nhà, Lục Diên nhìn qua vân nhĩ đang phơi nắng.

Phơi hơn một canh giờ, vân nhĩ vốn căng mọng giờ đã nhăn nheo cả lại.

Dưới trời nắng như thế này, phơi thêm một ngày nữa, hẳn là sẽ khô.

Buổi chiều cuối cùng cũng chẳng còn việc gì, nàng có thể thong thả nghỉ ngơi.

Tựa lưng bên góc tường, có làn gió mát thổi qua, chẳng hay ngủ thϊếp đi lúc nào.

Không biết đã chợp mắt bao lâu, khi tỉnh lại, chỉ thấy cổ đau mỏi ê ẩm.

Ngẩng nhìn trời, ước chừng đang là giữa giờ Thân và giờ Dậu, chẳng có đồng hồ, quả là phiền phức.

Trước kia nàng không biết xem thiên thời, nhưng thân xác này từng biết, ký ức ấy vẫn còn trong đầu, dựa theo đó, cũng có thể đoán được phần nào.

3

0

3 tuần trước

2 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.