0 chữ
Chương 13
Chương 13
Lục Diên trầm mặc một lúc, rồi nói: “Chút nữa con sẽ qua lau người, thay đồ cho huynh ấy.”
Bà Hà lúc này mới hài lòng, lại nói thêm: “Đừng bảo ta không có tình người, nếu ngươi có bản lĩnh chăm sóc Thịnh ca nhi cho tử tế, cho dù sau này sinh con gái, ta cũng sẽ không bạc đãi mẹ con ngươi.”
Lục Diên khẽ gật đầu, nhận lấy bát cháo, xoay người bước vào phòng của Kỳ Thịnh.
Vừa vào cửa, nàng đã ngửi thấy một mùi hương thoang thoảng khó diễn tả.
Trong lòng sinh nghi, nàng chậm rãi bước đến bên giường.
Tới mép giường, nàng đặt bát cháo lên ghế đẩu bên cạnh, rồi vén lớp chăn mỏng lên.
Mùi càng nồng hơn.
Nàng lặng lẽ câm lặng.
Quả nhiên…
Kỳ Thịnh cảm nhận được chăn trên người bị ai đó vén lên.
Y biết mình đã tiểu ra.
Y cũng biết mấy ngày nay Trần đại ca trong thôn đến giúp y thu dọn, cũng nhờ thế mà y giữ được một chút thể diện.
May mắn là một nam nhân làm việc ấy, nếu là một quả phụ… y thà chết còn hơn.
“Lão thái thái, huynh ấy tiểu rồi.”
Giọng của quả phụ vang lên bên tai, trong cơn mơ hồ, Kỳ Thịnh: “...”
Bà Hà bước vào, cầm một chiếc quần sạch đưa cho Lục Diên, nói: “Ngươi thay quần và lót giường cho Thịnh ca nhi, ta đi lấy nước.”
Nói xong, bà bước ra ngoài.
Lục Diên: “...”
Chưa xuyên thì phải hầu hạ người khác đã đành, xuyên xong vẫn là kiếp người hầu, số mệnh ta đúng là thật khổ mà.
Lục Diên dù gì cũng từng là y tá, từng thấy qua thân thể nam nhân, tâm lý cũng không quá gánh nặng, bắt đầu động tay cởi y phục của Kỳ Thịnh.
Kỳ Thịnh cảm nhận được chiếc khố che thân dần bị kéo xuống, mãi đến khi một luồng gió lành lạnh lướt qua thân thể.
Cõi lòng vốn còn chút níu giữ, giờ rốt cuộc cũng tuyệt vọng.
Danh tiết của y, sự thanh bạch của y, cuối cùng vẫn chẳng giữ nổi.
Trước mặt một phụ nhân, chẳng những mất khống chế mà còn để lộ nơi không nên lộ nhất.
Hai chữ sỉ nhục, thêm vào vô năng, phế nhân, cứ xoáy mãi trong đầu y, dằn vặt không thôi, khiến khí huyết dâng trào.
Kỳ Thịnh thầm nghĩ, nếu lúc này có thể chết đi, cũng coi như được giải thoát.
Bà Hà vẫn còn chút kiêng kị, chỉ đặt thùng nước ngoài cửa, không bước vào.
Nam nhân nằm trên giường, lại không ai giúp một tay, nên việc cởϊ qυầи trở nên khó khăn, Lục Diên phải loay hoay hồi lâu mới tháo được xuống.
Nàng cũng chẳng chăm chăm quan sát gì, chỉ liếc một cái rồi lập tức dời mắt, chuyên chú nhìn vào khuôn mặt nam tử.
Lấy khăn đã thấm nước, nàng lau qua loa thân người y.
Chỉ là... khi nhìn kỹ khuôn mặt nam nhân, nàng bất giác cảm thấy có điều chẳng ổn.
Lục Diên lẩm bẩm: “Gương mặt này... sao lại hồng thế nhỉ? Còn có cảm giác ư?”
Kỳ Thịnh vốn đã buông bỏ ý chí sinh tồn, nghe được lời này của quả phụ, trong lòng chợt kinh động, nhưng rồi lại trở về u ám như cũ.
Biết y còn tri giác thì đã sao?
Chẳng lẽ có thể khiến y tỉnh lại? Hay là có thể giúp y kết thúc mạng sống kéo dài trong thống khổ này?
Lục Diên lau xong, lấy miếng lót khô đặt dưới phần bụng dưới của nam nhân, rồi mới đỡ y mặc lại quần.
Đợi quần đã mặc xong, nàng mới rút miếng lót ra.
Kỳ Thịnh đã hôn mê suốt hai tháng, thân thể vẫn chẳng nhẹ, Lục Diên phải mất không ít khí lực mới giúp y xoay người, lót miếng đệm khô xuống dưới hông y.
Xong xuôi hết thảy, nàng cũng mệt đến mức toát cả mồ hôi.
Nhớ tới khuôn mặt đỏ bừng của y ban nãy, ánh mắt nàng bất giác quay trở lại trên mặt y.
Khuôn mặt kia sắc đỏ vẫn chưa lui hết, so với vẻ tái nhợt hôm qua, hôm nay lại có phần khởi sắc hơn.
Vừa rồi đỏ mặt, là do nàng giúp y thay quần? Hay còn có nguyên do khác?
Ngắm một hồi, Lục Diên thu mắt lại, mang theo quần áo bẩn và miếng lót ra ngoài.
Dùng bồ kết rửa tay đến mấy lượt, lúc ấy mới thở phào nhẹ nhõm.
Vẩy bớt nước trên tay, nàng đi sờ thử áo của Thu Hoa, thấy cũng gần khô rồi thì giúp bé mặc vào, tránh để giữa trời nắng vẫn bị nhiễm lạnh.
Giúp Thu Hoa mặc xong, vẫn chưa được nghỉ ngơi. Việc chính còn chưa làm xong, nàng phải đi giặt y phục.
Nàng nhớ việc giặt là dùng gậy đập đồ, liền tìm một hồi, cuối cùng cũng lục được cây gậy giặt trong phòng chứa tạp vật.
Mang theo y phục của Kỳ Thịnh và đồ thay hôm qua của cả nhà, ra bờ sông giặt giũ.
Lúc ấy, trời đang nắng to, nàng tìm một chỗ mát có tảng đá lớn để ngồi.
Nhúng đồ vào nước, xoa bồ kết lên, rồi dùng gậy đập từng món.
Có lẽ giặt giũ cũng cần kỹ năng, nên chỉ một lúc mà tay nàng đã mỏi rã rời.
Đứng lên duỗi cánh tay, ánh mắt vô thức dừng lại trên mặt sông êm ả, dòng nước phẳng lặng như gương.
Rồi một ý niệm nguy hiểm len lỏi trong đầu nàng.
Nếu nàng nhảy xuống sông, liệu có cơ hội trở về hiện đại?
Vừa nảy ra suy nghĩ ấy, Lục Diên đã vội vã lắc đầu xua tan.
Bà Hà lúc này mới hài lòng, lại nói thêm: “Đừng bảo ta không có tình người, nếu ngươi có bản lĩnh chăm sóc Thịnh ca nhi cho tử tế, cho dù sau này sinh con gái, ta cũng sẽ không bạc đãi mẹ con ngươi.”
Lục Diên khẽ gật đầu, nhận lấy bát cháo, xoay người bước vào phòng của Kỳ Thịnh.
Vừa vào cửa, nàng đã ngửi thấy một mùi hương thoang thoảng khó diễn tả.
Trong lòng sinh nghi, nàng chậm rãi bước đến bên giường.
Tới mép giường, nàng đặt bát cháo lên ghế đẩu bên cạnh, rồi vén lớp chăn mỏng lên.
Mùi càng nồng hơn.
Nàng lặng lẽ câm lặng.
Quả nhiên…
Kỳ Thịnh cảm nhận được chăn trên người bị ai đó vén lên.
Y biết mình đã tiểu ra.
Y cũng biết mấy ngày nay Trần đại ca trong thôn đến giúp y thu dọn, cũng nhờ thế mà y giữ được một chút thể diện.
“Lão thái thái, huynh ấy tiểu rồi.”
Giọng của quả phụ vang lên bên tai, trong cơn mơ hồ, Kỳ Thịnh: “...”
Bà Hà bước vào, cầm một chiếc quần sạch đưa cho Lục Diên, nói: “Ngươi thay quần và lót giường cho Thịnh ca nhi, ta đi lấy nước.”
Nói xong, bà bước ra ngoài.
Lục Diên: “...”
Chưa xuyên thì phải hầu hạ người khác đã đành, xuyên xong vẫn là kiếp người hầu, số mệnh ta đúng là thật khổ mà.
Lục Diên dù gì cũng từng là y tá, từng thấy qua thân thể nam nhân, tâm lý cũng không quá gánh nặng, bắt đầu động tay cởi y phục của Kỳ Thịnh.
Kỳ Thịnh cảm nhận được chiếc khố che thân dần bị kéo xuống, mãi đến khi một luồng gió lành lạnh lướt qua thân thể.
Cõi lòng vốn còn chút níu giữ, giờ rốt cuộc cũng tuyệt vọng.
Trước mặt một phụ nhân, chẳng những mất khống chế mà còn để lộ nơi không nên lộ nhất.
Hai chữ sỉ nhục, thêm vào vô năng, phế nhân, cứ xoáy mãi trong đầu y, dằn vặt không thôi, khiến khí huyết dâng trào.
Kỳ Thịnh thầm nghĩ, nếu lúc này có thể chết đi, cũng coi như được giải thoát.
Bà Hà vẫn còn chút kiêng kị, chỉ đặt thùng nước ngoài cửa, không bước vào.
Nam nhân nằm trên giường, lại không ai giúp một tay, nên việc cởϊ qυầи trở nên khó khăn, Lục Diên phải loay hoay hồi lâu mới tháo được xuống.
Nàng cũng chẳng chăm chăm quan sát gì, chỉ liếc một cái rồi lập tức dời mắt, chuyên chú nhìn vào khuôn mặt nam tử.
Lấy khăn đã thấm nước, nàng lau qua loa thân người y.
Chỉ là... khi nhìn kỹ khuôn mặt nam nhân, nàng bất giác cảm thấy có điều chẳng ổn.
Kỳ Thịnh vốn đã buông bỏ ý chí sinh tồn, nghe được lời này của quả phụ, trong lòng chợt kinh động, nhưng rồi lại trở về u ám như cũ.
Biết y còn tri giác thì đã sao?
Chẳng lẽ có thể khiến y tỉnh lại? Hay là có thể giúp y kết thúc mạng sống kéo dài trong thống khổ này?
Lục Diên lau xong, lấy miếng lót khô đặt dưới phần bụng dưới của nam nhân, rồi mới đỡ y mặc lại quần.
Đợi quần đã mặc xong, nàng mới rút miếng lót ra.
Kỳ Thịnh đã hôn mê suốt hai tháng, thân thể vẫn chẳng nhẹ, Lục Diên phải mất không ít khí lực mới giúp y xoay người, lót miếng đệm khô xuống dưới hông y.
Xong xuôi hết thảy, nàng cũng mệt đến mức toát cả mồ hôi.
Nhớ tới khuôn mặt đỏ bừng của y ban nãy, ánh mắt nàng bất giác quay trở lại trên mặt y.
Khuôn mặt kia sắc đỏ vẫn chưa lui hết, so với vẻ tái nhợt hôm qua, hôm nay lại có phần khởi sắc hơn.
Vừa rồi đỏ mặt, là do nàng giúp y thay quần? Hay còn có nguyên do khác?
Ngắm một hồi, Lục Diên thu mắt lại, mang theo quần áo bẩn và miếng lót ra ngoài.
Dùng bồ kết rửa tay đến mấy lượt, lúc ấy mới thở phào nhẹ nhõm.
Vẩy bớt nước trên tay, nàng đi sờ thử áo của Thu Hoa, thấy cũng gần khô rồi thì giúp bé mặc vào, tránh để giữa trời nắng vẫn bị nhiễm lạnh.
Giúp Thu Hoa mặc xong, vẫn chưa được nghỉ ngơi. Việc chính còn chưa làm xong, nàng phải đi giặt y phục.
Nàng nhớ việc giặt là dùng gậy đập đồ, liền tìm một hồi, cuối cùng cũng lục được cây gậy giặt trong phòng chứa tạp vật.
Mang theo y phục của Kỳ Thịnh và đồ thay hôm qua của cả nhà, ra bờ sông giặt giũ.
Lúc ấy, trời đang nắng to, nàng tìm một chỗ mát có tảng đá lớn để ngồi.
Nhúng đồ vào nước, xoa bồ kết lên, rồi dùng gậy đập từng món.
Có lẽ giặt giũ cũng cần kỹ năng, nên chỉ một lúc mà tay nàng đã mỏi rã rời.
Đứng lên duỗi cánh tay, ánh mắt vô thức dừng lại trên mặt sông êm ả, dòng nước phẳng lặng như gương.
Rồi một ý niệm nguy hiểm len lỏi trong đầu nàng.
Nếu nàng nhảy xuống sông, liệu có cơ hội trở về hiện đại?
Vừa nảy ra suy nghĩ ấy, Lục Diên đã vội vã lắc đầu xua tan.
3
0
3 tuần trước
2 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
