TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 12
Chương 12

Lục Diên cụp mắt, nói: “Con ăn nhờ ở đậu nhà lão thái thái, lại là nhờ lão thái thái giới thiệu chỗ bán, chia một nửa bạc cũng chẳng có gì quá đáng, nào dám dối gạt lão thái thái.”

Sau này nếu có thể đưa tiền ra, thì cũng không phải mang danh ăn bám, nói chuyện cũng có phần thoải mái hơn.

Bà Hà hừ lạnh một tiếng: “Nói nghe êm tai, sao không bảo đưa hết số bạc bán được cho ta luôn?”

Lục Diên đáp: “Giờ đã vào thu, con cũng phải lo cho hai đứa nhỏ mấy bộ y phục dày.”

Bà Hà lại nói: “Trước kia ngươi ba roi cũng chẳng nặn ra nửa câu, hôm nay sao lại nhiều lời thế?”

Lục Diên điềm tĩnh đáp: “Trải qua một phen rơi xuống nước, chẳng còn gì đáng sợ hơn cái chết. Con cũng nghĩ thông suốt rồi.”

Bà Hà nghe vậy, bất giác nhớ lại lần đầu gặp Tô quả phụ, trong mắt nàng ấy như nước chết không sóng, rõ ràng còn sống, mà lại tựa như đã chết.

Dù bà chưa từng hỏi đến chuyện nàng ấy gặp trên đường trốn nạn, nhưng từ ánh mắt vô hồn kia mà đoán, nếu không vì hai đứa trẻ, e là đã sớm tìm đến cái chết.

Lục Diên thấy bà Hà trầm mặc, không rõ bà đang nghĩ gì, nàng cũng không muốn đoán, cứ tiếp tục trải đều mộc nhĩ ra phơi, rồi dặn Xuân Hoa: “Nương đi nấu cơm, con với muội muội trông chừng, đừng để gà mổ mất.”

Xuân Hoa “dạ” một tiếng, kéo Thu Hoa canh ở dưới nắng như hai vị hộ pháp, canh giữ lấy đám nấm.

Lục Diên đỡ trán, đúng là hai đứa ngốc.

Nàng nhắc nhở: “Cầm lấy cây tre, ngồi dưới mái hiên canh, gà vừa đến thì đuổi đi.”

Xuân Hoa rất nghe lời, lập tức cầm cây tre dựng ở góc tường, đi tới chỗ râm mát, mắt không rời hai con gà trong sân, hễ thấy đến gần liền vung tre xua đuổi.

Bà Hà hoàn hồn lại, quay sang Lục Diên nói: “Hôm nay giữa trưa ăn đám rau dại ngươi đào về đi.”

Lục Diên bèn hỏi: “Hôm nay con muốn nấu canh rau dại, không biết có thể cho con xin một ít muối không? Đợi khi mộc nhĩ bán được tiền, con sẽ mua muối khác đem về.”

Bà Hà liếc nhìn nàng một cái, chẳng nói lời nào. Hồi lâu sau, bà mới buông việc đang làm trong tay, đứng dậy vào trong nhà.

Chẳng bao lâu, bà Hà mang hũ muối từ trong phòng ra.

Lúc ấy, Lục Diên đang lựa rau dại trong bếp, bà Hà từ ngoài bước vào, lấy một cái bát không đặt lên bệ bếp, mở hũ muối ra, múc nửa thìa muối bỏ vào bát.

Lục Diên nhìn thoáng qua hũ muối, thấy bên trong đã gần cạn đáy.

Nàng không khỏi thở dài một tiếng.

Cuộc sống này, quả thực là khổ quá rồi.

Nàng thu lại ánh mắt, tiếp tục lựa rau, rửa sạch.

Nước trong nồi đã sôi, nàng thả vài con ốc và trai sông vào.

Chờ vỏ trai mở ra, nàng mới tắt lửa dưới bếp.

Dù tắt lửa rồi, nhưng nước trong nồi vẫn còn sôi, cho rau dại vào chỉ cần chần qua một chút là chín.

Lục Diên chia canh rau ra bát xong mới bưng ra ngoài.

Thịt trai đã rơi khỏi vỏ, nàng tiện tay khều thịt ốc ra luôn.

Mấy loại thân mềm như trai, ốc vốn thịt đã ít, nấu rồi còn co lại, chẳng to hơn hạt đậu xanh là bao, thực chẳng đủ nhét kẽ răng.

Tuy nhỏ vậy, vẫn phải chia đều, mỗi người được ba bốn miếng thịt trai.

Canh rau đều được bưng ra, hai đứa nhỏ cũng đã đến bên bàn, nàng nhìn tay hai đứa trong kẽ móng đầy bùn đất, nói: “Rửa tay rồi hãy đến ăn.”

Liếc nhìn chum nước, thấy chum cao quá, chúng lại không với tới, nàng bèn qua đó múc nước giúp chúng rửa tay.

Lúc rửa, thấy móng tay của chúng đã dài, trong lòng thầm tính: ăn xong bữa trưa, phải mượn bà lão một cây kéo để cắt tỉa.

Rửa tay xong, cả nhà ngồi xuống ăn bữa cơm trưa đạm bạc.

Rau dại có chút vị đắng chát, nhưng nhờ có muối, lại thêm chút thịt trai nấu cùng, vị đắng cũng vơi bớt, ăn vào cũng không đến nỗi.

Xuân Hoa gắp một miếng thịt trai, hớn hở nói với nương: “Nương, là thịt nè!”

Lục Diên gật đầu: “Ăn đi.”

Nàng liếc nhìn Thu Hoa, thấy con bé dùng đũa còn chưa thạo, ăn đến nỗi cổ áo lấm lem cả.

Lúc này nàng mới chợt nhớ, áo đêm qua vẫn chưa kịp giặt. Nếu không giặt, tối nay lại chẳng có đồ mà mặc.

Sau khi ăn no, nàng cởϊ áσ của Thu Hoa, mang ra phơi dưới ánh mặt trời, để con bé ở trần trong phòng một lát.

Lục Diên rửa sạch bát đũa thì bà Hà lại gọi nàng đi đút thức ăn lỏng cho Kỳ Thịnh.

Bà Hà đưa cháo cho nàng, nói: “Hôm nay Trần đại ca không tới, ngươi đi lật người cho Thịnh ca nhi, rồi lau người, thay quần cho nó luôn.”

Sắc mặt Lục Diên lập tức cứng đờ.

Xuyên không rồi, mà vẫn chưa thoát khỏi mệnh hầu hạ người khác!

Bà Hà thấy rõ vẻ mặt biến đổi của nàng, liền nói: “Có phải cô nương khuê các gì đâu, huống hồ sau này cũng là thê tử của Thịnh ca nhi, giờ thì tập quen trước đi là vừa.”

Lục Diên: “...”

Nhưng linh hồn ta thì đúng là khuê nữ đấy…

Bà Hà thấy nàng chậm chạp không chịu đáp lời, sắc mặt lạnh xuống: “Lúc trước ngươi đồng ý như vậy, chẳng lẽ là gạt ta sao? Nếu ngươi không muốn làm vợ Thịnh ca nhi nhà ta, thì bây giờ lập tức đi ngay!”

3

0

3 tuần trước

2 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.