0 chữ
Chương 11
Chương 11
Có một phụ nhân ham chuyện, tiến lại gần hỏi dò: “Tô quả phụ, đứa nhỏ nhà họ Kỳ kia vẫn chưa tỉnh lại sao?”
Lục Diên bị gọi là "Tô quả phụ", thoáng ngẩn người, mãi đến khi người kia bước đến gần bên, nàng mới hiểu là đang hỏi nàng.
Lục Diên quay đầu nhìn.
Là một phụ nhân mặt tròn, trạc ba mươi.
Nàng lục tìm ký ức của nguyên chủ, lại phát hiện không biết người này.
Không chỉ người này, mà người trong thôn, nguyên chủ gần như chẳng giao tiếp với ai.
Nay nàng thân nơi đất lạ, muốn sống sót thì nhất định phải sớm ngày tìm hiểu, dung hòa với thế gian này.
Muốn hòa nhập, thì phải giao tiếp với mọi người.
Nghĩ đến đây, Lục Diên mở lời hỏi: “Tỷ tỷ xưng hô thế nào?”
Không ngờ quả phụ lại đáp lời, phụ nhân thoáng kinh ngạc, rồi đáp: “Ta tên Hoàng Lan, nhà ở sau nhà họ Kỳ, gả vào họ Trần, muội cứ gọi ta là Trần nhị tẩu là được.”
Lục Diên gọi một tiếng “Trần nhị tẩu”, rồi giải thích: “Lúc trước vừa chạy nạn đến Vi Sơn thôn, dọc đường gặp nhiều kẻ tâm địa bất lương, đến giờ vẫn chưa hoàn hồn, nên chưa chào hỏi được bà con trong thôn.”
Hoàng Lan vốn cũng không hiểu nhiều về Tô quả phụ, trước kia nàng ấy ra sao cũng chẳng bận tâm, điều nàng ta tò mò là tôn nhi Kỳ gia.
Hoàng Lan chưa từ bỏ ý định, lại hỏi: “Tiểu tử Kỳ gia rốt cuộc có thể tỉnh lại được không?”
Lục Diên lắc đầu, đáp: “Ta không biết, lão thái bà cũng chưa từng nói với ta chuyện gì cả.”
“Trần nhị tẩu có biết vì sao tôn nhi của lão thái bà lại thành ra thế không?”
Hoàng Lan có vẻ biết được chút sự tình, thở dài một tiếng tiếc nuối, rồi nói: “Hai tháng trước, Kỳ Thịnh vào núi săn bắn, chẳng may ngã xuống đáy khe núi, đầu đập vào đá. Dù được người khiêng về kịp thời, giữ được mạng, nhưng từ đó đến giờ vẫn chưa tỉnh lại.”
Nói đến đây, Trần nhị tẩu hạ giọng hỏi: “Muội tử à, nói thật với tỷ đi, muội thật lòng nguyện ý gả cho một người như cái xác sống, phí cả nửa đời sau sao?”
Thôn này toàn người quen, chuyện gì nói ra hôm nay, e là mai đã truyền tới tai lão thái bà.
Lục Diên cũng chẳng dại gì mà nói thật.
Nói nhiều ắt sai nhiều, nàng chỉ khẽ cười bất đắc dĩ, không lên tiếng.
Lục Diên đi về phía thôn, phía trước còn một đoạn đường nữa mới tới nhà, đã thấy hai hài tử đứng trước viện từ đằng xa, cứ mãi ngóng nhìn về phía nàng rời đi, rõ ràng là đang chờ nàng về.
Xuân Hoa vừa thấy nàng, mừng rỡ chạy tới, Thu Hoa thì lẫm chẫm chạy theo phía sau.
Xuân Hoa đến gần, muốn giúp đỡ, song con bé ôm không nổi bó củi, chỉ đành cầm lấy dao bổ củi trong tay nàng.
Về đến nhà, Lục Diên rửa một ít quả cao lương, chia cho hai đứa nhỏ vài quả, lại bảo Xuân Hoa mang một ít qua cho bà Hà.
Xuân Hoa tuy sợ bà Hà, song cũng hiểu rõ mình đang nương nhờ người ta, ăn mặc đều do bà Hà lo liệu, bởi vậy dù sợ, vẫn rụt rè bước tới trước mặt bà, đưa mấy quả dại trong tay ra.
“Bà ơi, bà ăn quả đi ạ.”
Bà Hà liếc con bé một cái, lại nhìn mấy quả nhỏ xíu trong tay, thu ánh mắt về, tiếp tục làm việc, nói: “Chẳng đủ để nếm, ta không ăn.”
Xuân Hoa quay đầu nhìn nương.
Lục Diên nói: “Cầm chia với muội muội đi.”
Nàng cũng ăn mấy quả dại, đầu lưỡi mấy hôm nhạt nhẽo giờ có chút vị chua ngọt, cảm thấy đầu óc cũng đỡ mê muội đi đôi phần.
Từ khi tỉnh lại đến nay, nàng luôn cảm thấy đầu váng mắt hoa, không rõ là thân thể hư nhược hay là hồn phách trong thân thể này vẫn chưa ổn định.
Nay nghĩ lại, có lẽ là do thân thể quá yếu.
Lục Diên ôm một bó rơm khô từ phòng ra ngoài sân, trải đều trên mặt đất, lại thả mộc nhĩ trong sọt ra, bày lên rơm hong nắng.
Bà Hà liếc mắt nhìn mộc nhĩ nàng phơi, ánh mắt hơi thoáng kinh ngạc, lại ngẩng lên nhìn nàng với vẻ kỳ quái.
Bà hỏi: “Đám vân nhĩ này ngươi tìm thấy ở đâu?”
Lục Diên không ngẩng đầu, chỉ chuyên chú làm việc, đáp: “Phát hiện trong rừng, trên khúc gỗ mục.”
Bà Hà chau mày, lại hỏi: “Còn cái cách phơi khô này, ai dạy ngươi?”
Lòng Lục Diên lập tức chấn động.
Một quả phụ trốn nạn như nàng, nếu thực sự nhận ra được nấm không độc, lại biết cách phơi khô thì đã chẳng đến mức phải gả cho người sống dở chết dở.
Ý nghĩ xoay chuyển cực nhanh, trong chốc lát liền tìm ra cái cớ: “Trước kia thấy thê tử của thợ săn trong thôn từng phơi một ít, nói là phải phơi khô rồi mới ngâm nở, mang xào thì ăn được.”
Không rõ bà Hà có tin hay không, sắc mặt vẫn không mặn không nhạt.
Đang lúc trong lòng Lục Diên bất an, bà Hà nói: “Ta nói cho ngươi biết một nơi thu mua vân nhĩ, giá không tệ. Nhưng bạc kiếm được, ngươi phải chia ta một nửa.”
Trong lòng bà Hà, cháu trai và chắt mới là quan trọng nhất, những việc khác, bà không có tâm tư để truy xét sâu xa.
Lục Diên nghe xong, trước là vui mừng, nhưng nghe đến đoạn phải chia bạc, chần chừ một chút rồi đáp: “Được.”
Bà Hà thấy nàng đáp ứng quá nhanh, hồ nghi hỏi: “Ngươi đáp ứng sảng khoái như thế, không phải đang lừa ta đấy chứ?”
Lục Diên bị gọi là "Tô quả phụ", thoáng ngẩn người, mãi đến khi người kia bước đến gần bên, nàng mới hiểu là đang hỏi nàng.
Lục Diên quay đầu nhìn.
Là một phụ nhân mặt tròn, trạc ba mươi.
Nàng lục tìm ký ức của nguyên chủ, lại phát hiện không biết người này.
Không chỉ người này, mà người trong thôn, nguyên chủ gần như chẳng giao tiếp với ai.
Nay nàng thân nơi đất lạ, muốn sống sót thì nhất định phải sớm ngày tìm hiểu, dung hòa với thế gian này.
Muốn hòa nhập, thì phải giao tiếp với mọi người.
Nghĩ đến đây, Lục Diên mở lời hỏi: “Tỷ tỷ xưng hô thế nào?”
Không ngờ quả phụ lại đáp lời, phụ nhân thoáng kinh ngạc, rồi đáp: “Ta tên Hoàng Lan, nhà ở sau nhà họ Kỳ, gả vào họ Trần, muội cứ gọi ta là Trần nhị tẩu là được.”
Hoàng Lan vốn cũng không hiểu nhiều về Tô quả phụ, trước kia nàng ấy ra sao cũng chẳng bận tâm, điều nàng ta tò mò là tôn nhi Kỳ gia.
Hoàng Lan chưa từ bỏ ý định, lại hỏi: “Tiểu tử Kỳ gia rốt cuộc có thể tỉnh lại được không?”
Lục Diên lắc đầu, đáp: “Ta không biết, lão thái bà cũng chưa từng nói với ta chuyện gì cả.”
“Trần nhị tẩu có biết vì sao tôn nhi của lão thái bà lại thành ra thế không?”
Hoàng Lan có vẻ biết được chút sự tình, thở dài một tiếng tiếc nuối, rồi nói: “Hai tháng trước, Kỳ Thịnh vào núi săn bắn, chẳng may ngã xuống đáy khe núi, đầu đập vào đá. Dù được người khiêng về kịp thời, giữ được mạng, nhưng từ đó đến giờ vẫn chưa tỉnh lại.”
Thôn này toàn người quen, chuyện gì nói ra hôm nay, e là mai đã truyền tới tai lão thái bà.
Lục Diên cũng chẳng dại gì mà nói thật.
Nói nhiều ắt sai nhiều, nàng chỉ khẽ cười bất đắc dĩ, không lên tiếng.
Lục Diên đi về phía thôn, phía trước còn một đoạn đường nữa mới tới nhà, đã thấy hai hài tử đứng trước viện từ đằng xa, cứ mãi ngóng nhìn về phía nàng rời đi, rõ ràng là đang chờ nàng về.
Xuân Hoa vừa thấy nàng, mừng rỡ chạy tới, Thu Hoa thì lẫm chẫm chạy theo phía sau.
Xuân Hoa đến gần, muốn giúp đỡ, song con bé ôm không nổi bó củi, chỉ đành cầm lấy dao bổ củi trong tay nàng.
Về đến nhà, Lục Diên rửa một ít quả cao lương, chia cho hai đứa nhỏ vài quả, lại bảo Xuân Hoa mang một ít qua cho bà Hà.
“Bà ơi, bà ăn quả đi ạ.”
Bà Hà liếc con bé một cái, lại nhìn mấy quả nhỏ xíu trong tay, thu ánh mắt về, tiếp tục làm việc, nói: “Chẳng đủ để nếm, ta không ăn.”
Xuân Hoa quay đầu nhìn nương.
Lục Diên nói: “Cầm chia với muội muội đi.”
Nàng cũng ăn mấy quả dại, đầu lưỡi mấy hôm nhạt nhẽo giờ có chút vị chua ngọt, cảm thấy đầu óc cũng đỡ mê muội đi đôi phần.
Từ khi tỉnh lại đến nay, nàng luôn cảm thấy đầu váng mắt hoa, không rõ là thân thể hư nhược hay là hồn phách trong thân thể này vẫn chưa ổn định.
Nay nghĩ lại, có lẽ là do thân thể quá yếu.
Lục Diên ôm một bó rơm khô từ phòng ra ngoài sân, trải đều trên mặt đất, lại thả mộc nhĩ trong sọt ra, bày lên rơm hong nắng.
Bà Hà liếc mắt nhìn mộc nhĩ nàng phơi, ánh mắt hơi thoáng kinh ngạc, lại ngẩng lên nhìn nàng với vẻ kỳ quái.
Bà hỏi: “Đám vân nhĩ này ngươi tìm thấy ở đâu?”
Lục Diên không ngẩng đầu, chỉ chuyên chú làm việc, đáp: “Phát hiện trong rừng, trên khúc gỗ mục.”
Bà Hà chau mày, lại hỏi: “Còn cái cách phơi khô này, ai dạy ngươi?”
Lòng Lục Diên lập tức chấn động.
Một quả phụ trốn nạn như nàng, nếu thực sự nhận ra được nấm không độc, lại biết cách phơi khô thì đã chẳng đến mức phải gả cho người sống dở chết dở.
Ý nghĩ xoay chuyển cực nhanh, trong chốc lát liền tìm ra cái cớ: “Trước kia thấy thê tử của thợ săn trong thôn từng phơi một ít, nói là phải phơi khô rồi mới ngâm nở, mang xào thì ăn được.”
Không rõ bà Hà có tin hay không, sắc mặt vẫn không mặn không nhạt.
Đang lúc trong lòng Lục Diên bất an, bà Hà nói: “Ta nói cho ngươi biết một nơi thu mua vân nhĩ, giá không tệ. Nhưng bạc kiếm được, ngươi phải chia ta một nửa.”
Trong lòng bà Hà, cháu trai và chắt mới là quan trọng nhất, những việc khác, bà không có tâm tư để truy xét sâu xa.
Lục Diên nghe xong, trước là vui mừng, nhưng nghe đến đoạn phải chia bạc, chần chừ một chút rồi đáp: “Được.”
Bà Hà thấy nàng đáp ứng quá nhanh, hồ nghi hỏi: “Ngươi đáp ứng sảng khoái như thế, không phải đang lừa ta đấy chứ?”
3
0
3 tuần trước
2 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
