0 chữ
Chương 40
Chương 40
Tối nay, Thẩm Kỳ Nhiên đang dạy mấy học viên mới tham gia lớp học làm bánh kem mật ong. Cũng như mọi lần, sau khi hoàn thành sản phẩm mà ăn không hết, cậu sẽ đóng gói lại rồi dùng dịch vụ chuyển phát nhanh gửi cho các học viên. Dù chỉ là điểm tâm để nhấm nháp, nhưng với cậu thì đó cũng là một phần quan trọng trong quá trình học làm bánh.
Thẩm Kỳ Nhiên đang bận rộn đến mức không kịp thở, thì bất ngờ phát hiện có một cái bóng người xuất hiện ở cửa bếp, khiến cậu giật mình suýt đánh rơi hộp bánh trong tay.
“A!!”
Khi nhìn rõ người tới là ai, Thẩm Kỳ Nhiên mới thở phào, vỗ ngực trấn an bản thân. Ngay cả sự cẩn thận thường ngày cũng không kịp để ý: “Anh Thiệu, anh làm em sợ muốn chết! Sao lại không nói tiếng nào mà vào vậy?”
Thiệu Hành đứng bên cạnh đã quan sát một lúc lâu. Hắn cũng không ngờ Thẩm Kỳ Nhiên lại chăm chú đến vậy, mãi đến bây giờ mới phát hiện ra hắn. Nhìn động tác thành thạo và cách cậu xử lý bánh, xem ra kỹ năng làm bánh này đúng là thật.
Nhưng theo những gì hắn nhớ ở kiếp trước, thì Thẩm Kỳ Nhiên không hề có kỹ năng này.
Thẩm Kỳ Nhiên nhìn thoáng qua đồng hồ treo tường, rồi lúng túng hỏi: “À, anh Thiệu, anh về từ bao giờ vậy? Tối nay còn ra ngoài nữa không?” Không biết có phải giống lần trước, mới về nửa tiếng đã lại phải đi rồi không.
“Mai tôi được nghỉ phép.” Ánh mắt Thiệu Hành rơi vào hộp bánh kem chưa kịp đóng gói còn đang đặt trên bàn bếp, từng chiếc bánh kem vàng cam trông như những cây nấm nhỏ dễ thương, hương thơm ngọt ngào lan khắp căn bếp: “Tôi nghe nói… cậu đang dạy người khác làm bánh ngọt?”Tuy có chút thắc mắc không biết Thiệu Hành nghe chuyện này từ đâu, nhưng Thẩm Kỳ Nhiên cũng không nghĩ quá nhiều, gật đầu: “Đúng vậy.”
“Sao đột nhiên lại muốn dạy người ta làm bánh?”
“Ờ… chỉ là… muốn tìm việc gì đó để làm thôi.”
“Bắt đầu dạy từ bao giờ?”
“Cũng… cũng được hơn một tuần rồi.”
Trong lúc cả hai đang nói chuyện, động tác của Thẩm Kỳ Nhiên vẫn không hề ngừng lại. Những ngón tay trắng trẻo khéo léo gấp mấy tấm bìa cứng thành các hộp quà nhỏ xinh, sau đó đặt bánh kem vàng cam vào trong, dùng ruy băng cột lại bên ngoài, trông vừa tinh tế vừa đẹp mắt.
“Có phải anh định dùng bếp không?” Thẩm Kỳ Nhiên thấy Thiệu Hành cứ đứng mãi ở cửa, đoán chắc là đối phương chưa ăn tối đã về rồi. Hôm nay dì Mai không có nhà, cậu đoán chắc Thiệu Hành định dùng máy nấu tự động để chuẩn bị gì đó ăn tối, bèn nói: “Chờ một lát nha, em sắp xong rồi!”
Nói xong, cậu tăng tốc đóng gói bánh kem. Vài phút sau thì tất cả bánh kem đã được cất gọn vào hộp nhỏ, xếp thành hai hàng ngay ngắn ở trên bàn, trông chẳng khác gì mấy chú lính béo tròn đang chờ duyệt binh.
Ánh mắt Thiệu Hành lướt qua những chiếc hộp đó, im lặng một lúc rồi nói: “Tôi nghe nói cậu làm bánh ngọt rất giỏi.”
Được chính miệng Thiệu ma vương khen ngợi, Thẩm Kỳ Nhiên được sủng mà sợ: “Chị Dao Dao nói đúng không? Chị ấy chỉ đang tâng bốc em một chút thôi…”
“Ngửi cũng không tệ lắm.”
“Cảm ơn, thật ra đồ vừa nướng xong cái nào cũng thơm mà.”
Thiệu Hành không nói thêm gì nữa. Thẩm Kỳ Nhiên sợ hắn đang đợi, liền nhanh chóng dán nhãn địa chỉ lên các hộp rồi ôm cả đống ra ngoài, chuẩn bị giao cho bên giao hàng sẽ đến lấy ngay sau đó.
Khi quay trở lại, cậu ngạc nhiên thấy Thiệu Hành vẫn đang đứng ở cửa bếp, như thể đang đợi điều gì đó.
Thẩm Kỳ Nhiên hơi nghi hoặc, rồi chợt hiểu ra.
“Xin lỗi! Em dọn liền đây!”
Cậu vội vã lao vào bếp, nhanh chóng cất hết nguyên liệu và dụng cụ làm bánh ngọt lộn xộn vào tủ, sau đó lấy khăn lau thật sạch mặt bàn. Căn bếp được dọn gọn gàng tinh tươm. Đừng nói bánh kem, ngay cả một miếng vụn cũng không còn.
Thiệu Hành: “…”
“Xong rồi.” Thẩm Kỳ Nhiên nhẹ nhõm nhường chỗ: “Anh Thiệu, anh dùng bếp đi.”
Thiệu Hành nhìn cậu chằm chằm gần một phút, rồi đột nhiên xoay xe lăn, rời đi.
Thẩm Kỳ Nhiên: “?”
Sao tự dưng lại đi luôn rồi? Chẳng phải đang gấp gáp cần dùng bếp sao? =口=
Thẩm Kỳ Nhiên đang bận rộn đến mức không kịp thở, thì bất ngờ phát hiện có một cái bóng người xuất hiện ở cửa bếp, khiến cậu giật mình suýt đánh rơi hộp bánh trong tay.
“A!!”
Khi nhìn rõ người tới là ai, Thẩm Kỳ Nhiên mới thở phào, vỗ ngực trấn an bản thân. Ngay cả sự cẩn thận thường ngày cũng không kịp để ý: “Anh Thiệu, anh làm em sợ muốn chết! Sao lại không nói tiếng nào mà vào vậy?”
Thiệu Hành đứng bên cạnh đã quan sát một lúc lâu. Hắn cũng không ngờ Thẩm Kỳ Nhiên lại chăm chú đến vậy, mãi đến bây giờ mới phát hiện ra hắn. Nhìn động tác thành thạo và cách cậu xử lý bánh, xem ra kỹ năng làm bánh này đúng là thật.
Thẩm Kỳ Nhiên nhìn thoáng qua đồng hồ treo tường, rồi lúng túng hỏi: “À, anh Thiệu, anh về từ bao giờ vậy? Tối nay còn ra ngoài nữa không?” Không biết có phải giống lần trước, mới về nửa tiếng đã lại phải đi rồi không.
“Mai tôi được nghỉ phép.” Ánh mắt Thiệu Hành rơi vào hộp bánh kem chưa kịp đóng gói còn đang đặt trên bàn bếp, từng chiếc bánh kem vàng cam trông như những cây nấm nhỏ dễ thương, hương thơm ngọt ngào lan khắp căn bếp: “Tôi nghe nói… cậu đang dạy người khác làm bánh ngọt?”Tuy có chút thắc mắc không biết Thiệu Hành nghe chuyện này từ đâu, nhưng Thẩm Kỳ Nhiên cũng không nghĩ quá nhiều, gật đầu: “Đúng vậy.”
“Sao đột nhiên lại muốn dạy người ta làm bánh?”
“Bắt đầu dạy từ bao giờ?”
“Cũng… cũng được hơn một tuần rồi.”
Trong lúc cả hai đang nói chuyện, động tác của Thẩm Kỳ Nhiên vẫn không hề ngừng lại. Những ngón tay trắng trẻo khéo léo gấp mấy tấm bìa cứng thành các hộp quà nhỏ xinh, sau đó đặt bánh kem vàng cam vào trong, dùng ruy băng cột lại bên ngoài, trông vừa tinh tế vừa đẹp mắt.
“Có phải anh định dùng bếp không?” Thẩm Kỳ Nhiên thấy Thiệu Hành cứ đứng mãi ở cửa, đoán chắc là đối phương chưa ăn tối đã về rồi. Hôm nay dì Mai không có nhà, cậu đoán chắc Thiệu Hành định dùng máy nấu tự động để chuẩn bị gì đó ăn tối, bèn nói: “Chờ một lát nha, em sắp xong rồi!”
Nói xong, cậu tăng tốc đóng gói bánh kem. Vài phút sau thì tất cả bánh kem đã được cất gọn vào hộp nhỏ, xếp thành hai hàng ngay ngắn ở trên bàn, trông chẳng khác gì mấy chú lính béo tròn đang chờ duyệt binh.
Được chính miệng Thiệu ma vương khen ngợi, Thẩm Kỳ Nhiên được sủng mà sợ: “Chị Dao Dao nói đúng không? Chị ấy chỉ đang tâng bốc em một chút thôi…”
“Ngửi cũng không tệ lắm.”
“Cảm ơn, thật ra đồ vừa nướng xong cái nào cũng thơm mà.”
Thiệu Hành không nói thêm gì nữa. Thẩm Kỳ Nhiên sợ hắn đang đợi, liền nhanh chóng dán nhãn địa chỉ lên các hộp rồi ôm cả đống ra ngoài, chuẩn bị giao cho bên giao hàng sẽ đến lấy ngay sau đó.
Khi quay trở lại, cậu ngạc nhiên thấy Thiệu Hành vẫn đang đứng ở cửa bếp, như thể đang đợi điều gì đó.
Thẩm Kỳ Nhiên hơi nghi hoặc, rồi chợt hiểu ra.
“Xin lỗi! Em dọn liền đây!”
Cậu vội vã lao vào bếp, nhanh chóng cất hết nguyên liệu và dụng cụ làm bánh ngọt lộn xộn vào tủ, sau đó lấy khăn lau thật sạch mặt bàn. Căn bếp được dọn gọn gàng tinh tươm. Đừng nói bánh kem, ngay cả một miếng vụn cũng không còn.
Thiệu Hành: “…”
“Xong rồi.” Thẩm Kỳ Nhiên nhẹ nhõm nhường chỗ: “Anh Thiệu, anh dùng bếp đi.”
Thiệu Hành nhìn cậu chằm chằm gần một phút, rồi đột nhiên xoay xe lăn, rời đi.
Thẩm Kỳ Nhiên: “?”
Sao tự dưng lại đi luôn rồi? Chẳng phải đang gấp gáp cần dùng bếp sao? =口=
15
0
4 tháng trước
2 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
