0 chữ
Chương 39
Chương 39
Mà mọi chuyện vẫn chưa dừng lại ở đó, thậm chí còn tệ hơn sau khi hội nghị kết thúc.
Rời khỏi phòng họp, vứt hết những lời lầm bầm bí hiểm kia của đồng nghiệp ra sau đầu, cuối cùng Thiệu Hành cũng cảm thấy yên tĩnh được một chút.
Hắn bước vào thang máy VIP riêng, đi thẳng đến trung tâm nghiên cứu tinh thần lực ở tầng 69, nhưng còn chưa kịp đến phòng hồi phục huấn luyện thì đã bị chặn lại.
“Hôm nay nghỉ huấn luyện, ngày mai nghỉ phép một ngày." Người lên tiếng là tiến sĩ Langdon, người phụ trách chương trình phục hồi, đồng thời cũng là bạn thân kiêm bạn học cũ của hắn, vừa nói vừa dí vào người hắn một văn kiện đã đóng dấu chính thức.
“Đây là mệnh lệnh từ cấp trên đấy. Chậc chậc, người ta nói là ‘phụng mệnh nghỉ phép’, tìm khắp cả quân bộ cũng không có ai được đãi ngộ như cậu đâu.”
Có lẽ vì hôm nay đã xảy ra quá nhiều chuyện khó tin, vậy nên Thiệu Hành cũng không còn cảm thấy quá bất ngờ. Hắn cầm văn kiện lên xem, phần đầu là tổng kết và nhận xét tiêu chuẩn, cuối cùng kết luận là do biểu hiện xuất sắc trong quá trình huấn luyện, đặc cách cho nghỉ một ngày.
Ở cuối văn bản, còn có vài dòng chữ viết tay kiểu cách, rõ ràng là do người phê duyệt cố tình viết thêm vào.
[Con gái nhút nhát của tôi cuối cùng cũng đủ dũng cảm để mang những chiếc bánh nhỏ do chính tay nó làm ra, nhờ vậy tôi mới biết được một số chuyện… Tình thân là thứ không thể thay thế, tôi đã cảm nhận được tình yêu như thế, cũng hy vọng Thiếu tướng Thiệu Hành có thể tận hưởng điều đó thật tốt. Tiểu biệt thắng tân hôn, thay tôi gửi lời hỏi thăm đến phu nhân của cậu, chúc hai người có một ngày cuối tuần thật vui vẻ.]
Thiệu Hành: “…”
Thiệu Hành: “… Đoạn lời cuối này rốt cuộc là có ý gì.”
“Thì là nghĩa đen thôi.” Langdon tiến sĩ trưng ra vẻ mặt “tôi thấy quen rồi”, còn không quên vỗ vỗ vai bạn tốt một cái, trêu chọc: “Còn giả vờ cái gì với tôi nữa? Hôm trước bảo về nhà lấy tư liệu, rõ ràng có thể nhờ người khác làm, vậy mà cậu đây lại tự mình chạy về. Không phải là vì muốn tranh thủ thời gian gặp ‘cậu vợ nhỏ mới cưới’ của mình à? Hôm qua tôi chỉ tiện miệng nói một câu với sếp, không ngờ ông ấy lại để tâm thật đấy, cho nghỉ phép luôn, nhớ cảm ơn tôi đó nha.”
Thiệu Hành nhắm mắt lại, xoa xoa giữa chân mày để giữ bình tĩnh.
Nếu không hắn thật sự sẽ không kiềm được mà dùng tinh thần lực quật Langdon dính thẳng lên tường.
“Nhưng mà cậu vợ bé nhỏ đó của cậu thật sự rất để tâm đến cậu nha.” Langdon tiếp tục lảm nhảm, còn tặc lưỡi như đang hồi tưởng hương vị: “Cái bánh nhỏ đó ngon thật sự. Tôi ăn vụng một miếng từ chỗ Elissa, tuyệt đỉnh. Cậu có biết mình đang được bầu chọn là ‘người đàn ông khiến cả bộ quân sự ghen tị nhất’ không?”
Lại một lần nữa, Thiệu Hành rơi vào trạng thái không thể hiểu nổi những gì người ta đang nói.
Nhưng lần này thì hắn cuối cùng cũng đã nắm bắt được trọng điểm.
“Bánh nhỏ nào cơ?” Hắn ngẩng đầu, gằn từng chữ một: “Cậu lặp lại lần nữa. Ai làm?”
---
Khi Thiệu Hành quay về dinh thự, Thẩm Kỳ Nhiên đang ở trong bếp, vừa lấy mấy chiếc bánh mới ra lò, vừa cẩn thận xếp chúng vào từng chiếc hộp nhỏ.
Thời gian gần đây cậu bận rộn liên tục với lớp học làm bánh. Tình hình ban đầu phức tạp hơn tưởng tượng, trình độ học viên không đồng đều, để đạt được hiệu quả tốt nhất thì ngoài việc giảng bài chung, cậu còn mở thêm các buổi dạy 1 kèm 1, dựa vào tay nghề của từng người mà thiết kế ra món bánh phù hợp nhất với đối phương, đúng nghĩa "bắt đúng bệnh, kê đúng thuốc".
Hiệu quả cũng khá ổn.
Ai cũng có thể mang về một món bánh do chính tay mình làm, tuy không hẳn là giống nhau nhưng điều đó lại khiến cho các phu nhân tiểu thư hứng thú và tự tin hơn hẳn. Mỗi người lại rủ thêm bạn bè, người quen đến học, đến giờ số lượng học viên của lớp đã tăng lên gấp đôi.
Rời khỏi phòng họp, vứt hết những lời lầm bầm bí hiểm kia của đồng nghiệp ra sau đầu, cuối cùng Thiệu Hành cũng cảm thấy yên tĩnh được một chút.
Hắn bước vào thang máy VIP riêng, đi thẳng đến trung tâm nghiên cứu tinh thần lực ở tầng 69, nhưng còn chưa kịp đến phòng hồi phục huấn luyện thì đã bị chặn lại.
“Hôm nay nghỉ huấn luyện, ngày mai nghỉ phép một ngày." Người lên tiếng là tiến sĩ Langdon, người phụ trách chương trình phục hồi, đồng thời cũng là bạn thân kiêm bạn học cũ của hắn, vừa nói vừa dí vào người hắn một văn kiện đã đóng dấu chính thức.
“Đây là mệnh lệnh từ cấp trên đấy. Chậc chậc, người ta nói là ‘phụng mệnh nghỉ phép’, tìm khắp cả quân bộ cũng không có ai được đãi ngộ như cậu đâu.”
Ở cuối văn bản, còn có vài dòng chữ viết tay kiểu cách, rõ ràng là do người phê duyệt cố tình viết thêm vào.
[Con gái nhút nhát của tôi cuối cùng cũng đủ dũng cảm để mang những chiếc bánh nhỏ do chính tay nó làm ra, nhờ vậy tôi mới biết được một số chuyện… Tình thân là thứ không thể thay thế, tôi đã cảm nhận được tình yêu như thế, cũng hy vọng Thiếu tướng Thiệu Hành có thể tận hưởng điều đó thật tốt. Tiểu biệt thắng tân hôn, thay tôi gửi lời hỏi thăm đến phu nhân của cậu, chúc hai người có một ngày cuối tuần thật vui vẻ.]
Thiệu Hành: “… Đoạn lời cuối này rốt cuộc là có ý gì.”
“Thì là nghĩa đen thôi.” Langdon tiến sĩ trưng ra vẻ mặt “tôi thấy quen rồi”, còn không quên vỗ vỗ vai bạn tốt một cái, trêu chọc: “Còn giả vờ cái gì với tôi nữa? Hôm trước bảo về nhà lấy tư liệu, rõ ràng có thể nhờ người khác làm, vậy mà cậu đây lại tự mình chạy về. Không phải là vì muốn tranh thủ thời gian gặp ‘cậu vợ nhỏ mới cưới’ của mình à? Hôm qua tôi chỉ tiện miệng nói một câu với sếp, không ngờ ông ấy lại để tâm thật đấy, cho nghỉ phép luôn, nhớ cảm ơn tôi đó nha.”
Thiệu Hành nhắm mắt lại, xoa xoa giữa chân mày để giữ bình tĩnh.
Nếu không hắn thật sự sẽ không kiềm được mà dùng tinh thần lực quật Langdon dính thẳng lên tường.
“Nhưng mà cậu vợ bé nhỏ đó của cậu thật sự rất để tâm đến cậu nha.” Langdon tiếp tục lảm nhảm, còn tặc lưỡi như đang hồi tưởng hương vị: “Cái bánh nhỏ đó ngon thật sự. Tôi ăn vụng một miếng từ chỗ Elissa, tuyệt đỉnh. Cậu có biết mình đang được bầu chọn là ‘người đàn ông khiến cả bộ quân sự ghen tị nhất’ không?”
Nhưng lần này thì hắn cuối cùng cũng đã nắm bắt được trọng điểm.
“Bánh nhỏ nào cơ?” Hắn ngẩng đầu, gằn từng chữ một: “Cậu lặp lại lần nữa. Ai làm?”
---
Khi Thiệu Hành quay về dinh thự, Thẩm Kỳ Nhiên đang ở trong bếp, vừa lấy mấy chiếc bánh mới ra lò, vừa cẩn thận xếp chúng vào từng chiếc hộp nhỏ.
Thời gian gần đây cậu bận rộn liên tục với lớp học làm bánh. Tình hình ban đầu phức tạp hơn tưởng tượng, trình độ học viên không đồng đều, để đạt được hiệu quả tốt nhất thì ngoài việc giảng bài chung, cậu còn mở thêm các buổi dạy 1 kèm 1, dựa vào tay nghề của từng người mà thiết kế ra món bánh phù hợp nhất với đối phương, đúng nghĩa "bắt đúng bệnh, kê đúng thuốc".
Hiệu quả cũng khá ổn.
Ai cũng có thể mang về một món bánh do chính tay mình làm, tuy không hẳn là giống nhau nhưng điều đó lại khiến cho các phu nhân tiểu thư hứng thú và tự tin hơn hẳn. Mỗi người lại rủ thêm bạn bè, người quen đến học, đến giờ số lượng học viên của lớp đã tăng lên gấp đôi.
15
0
4 tháng trước
3 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
