0 chữ
Chương 38
Chương 38
Trong đầu nhanh chóng lướt qua hàng loạt các suy đoán, Thiệu Hành vẫn giữ vẻ mặt bình thản không để lộ chút cảm xúc nào, lặng lẽ ngồi xuống.
Người ngồi bên trái hắn là trung tướng Dillman, một vị lão tướng nổi tiếng nghiêm nghị, xưa nay rất ít lời. Nhưng hôm nay ông lại chủ động bắt chuyện với Thiệu Hành, vẻ mặt hòa nhã, mở lời hỏi thăm về tình hình hồi phục gần đây của hắn.
“Cũng không tệ lắm.” Thiệu Hành trả lời ngắn gọn, rõ ràng.
“Nhìn ra được đấy.” Dường như là trung tướng Dillman hoàn toàn không bất ngờ chút nào, ông khẽ mỉm cười: “Kỹ thuật y học tiên tiến của đế quốc cũng không sánh được với sự chăm sóc và chữa lành do tình yêu tẩm bổ đâu.”
“…”
Cái gì?
“Khi Aina lần đầu tiên tự tay làm bánh kem nhỏ cho tôi, tôi đã cảm nhận được cái cảm giác chữa lành ấy rồi. Đúng là một trải nghiệm vô cùng tuyệt vời.” Trung tướng Dillman đang nói thì đột ngột dừng lại một cách kỳ quặc, rồi tiếp tục: “Đó đương nhiên cũng là một trải nghiệm... rất khó quên. À, cảm tạ thượng đế, cũng cảm tạ phu nhân của cậu nữa. Giờ Aina làm bánh kem nhỏ cuối cùng cũng không còn là một cơn ác mộng của cả năm nữa rồi, tôi và bọn trẻ đã được cứu…”
Thấy người chủ trì hội nghị là tham mưu trưởng đã vào chỗ, trung tướng Dillman lập tức tăng tốc độ nói, khuôn mặt nghiêm nghị thường ngày bỗng nở một nụ cười thân thiện và biết ơn hướng về phía Thiệu Hành.
“Xin hãy thay tôi chuyển lời cảm ơn đến phu nhân của cậu. Cả nhà tôi đều vô cùng biết ơn cậu ấy, vô cùng vô cùng biết ơn.”
Thiệu Hành nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của vị trung tướng này, im lặng mất vài giây mới gượng gạo đáp lại: “… Vâng, trung tướng Dillman.”
Thật ra thì không ổn chút nào. Một chút cũng không ổn.
Bởi vì từ đầu đến cuối, hắn hoàn toàn không hiểu nổi vị trung tướng này đang nói cái gì.
Và đây cũng chỉ mới là bắt đầu.
---
Việc thảo luận phương án đóng quân hậu chiến ở các tinh cầu xưa nay vốn phức tạp, khô khan và đầy mùi thuốc súng. Mãi đến giờ nghỉ giữa phiên họp, bầu không khí trong phòng họp mới dịu xuống được một chút.
Trùng hợp là thời điểm này cũng vừa khớp với giờ trà chiều, không ít người liền lấy ra các món bánh tự chuẩn bị từ trước, tụm năm tụm ba quây lại vừa ăn vừa trò chuyện rôm rả.
Thiệu Hành không có thói quen trà chiều, anh ngồi một bên chăm chú đọc tài liệu, nhưng tiếng trò chuyện từ bàn bên cạnh cứ không ngừng lọt vào tai.
“Nhìn đi, cái này là do em gái tôi làm đấy! Bánh tart trứng! Ngon tuyệt cú mèo!”
“Hừ, vị hôn thê của tôi cũng đâu có thua kém. Cô ấy làm món bánh sữa nướng này nè, học theo công thức mới của cái vị tiên sinh đó đấy.”
“Thật là quá đáng mà, còn lén học trộm công thức nữa hả? Tôi phải mách vợ tôi mới được! Cô ấy mà học được thì chắc chắn sẽ làm còn ngon hơn!”
“Mấy người các cậu đang khoe khoang cái gì vậy hả, chính chủ còn chưa nói gì đâu đấy? Đắc ý lắm sao? Muốn chọc tức dân FA à? Học người ta mà giữ kẽ, đoan trang một chút đi.”
Sau đó, Thiệu Hành liền phát hiện cái bàn kia bỗng nhiên im bặt, mấy người cùng lúc quay đầu nhìn về phía hắn, trên mặt lộ rõ những cảm xúc phức tạp như ngưỡng mộ, ghen tị, cùng với bất lực.
“Thiếu tướng Thiệu Hành.” Một người trong số đó dè dặt hỏi, giọng mang theo chút kính sợ, cứ như trước mặt không phải đồng nghiệp mà là nhân vật cấp cao từ chuỗi nhà hàng đỉnh cấp nào đó: “Ngài hôm nay không mang theo bánh điểm tâm dùng trà chiều à?”
Thiệu Hành lạnh nhạt đáp: “Không có.” Rồi cúi đầu tiếp tục đọc tài liệu.
Dù cố nói nhỏ, nhưng Thiệu Hành vẫn nghe được bên kia lẩm bẩm những câu như: “Người ta bất kỳ lúc nào cũng có thể ăn được, cần gì phải mang theo.”
“Ghen tị quá đi mất.”
“Nghe nói mỗi ngày còn có bữa tiệc lớn riêng biệt, không ngày nào trùng món.”
“Trời ơi, người yêu ôn nhu và hết lòng như thế thật sự tồn tại sao.”
Thiệu Hành: “…”
Lẽ nào là vì hắn lâu quá không họp nên mới thành ra thế này?
Giờ thì hắn hoàn toàn không hiểu nổi đồng nghiệp đang bàn chuyện gì nữa rồi.
Người ngồi bên trái hắn là trung tướng Dillman, một vị lão tướng nổi tiếng nghiêm nghị, xưa nay rất ít lời. Nhưng hôm nay ông lại chủ động bắt chuyện với Thiệu Hành, vẻ mặt hòa nhã, mở lời hỏi thăm về tình hình hồi phục gần đây của hắn.
“Cũng không tệ lắm.” Thiệu Hành trả lời ngắn gọn, rõ ràng.
“Nhìn ra được đấy.” Dường như là trung tướng Dillman hoàn toàn không bất ngờ chút nào, ông khẽ mỉm cười: “Kỹ thuật y học tiên tiến của đế quốc cũng không sánh được với sự chăm sóc và chữa lành do tình yêu tẩm bổ đâu.”
“…”
Cái gì?
“Khi Aina lần đầu tiên tự tay làm bánh kem nhỏ cho tôi, tôi đã cảm nhận được cái cảm giác chữa lành ấy rồi. Đúng là một trải nghiệm vô cùng tuyệt vời.” Trung tướng Dillman đang nói thì đột ngột dừng lại một cách kỳ quặc, rồi tiếp tục: “Đó đương nhiên cũng là một trải nghiệm... rất khó quên. À, cảm tạ thượng đế, cũng cảm tạ phu nhân của cậu nữa. Giờ Aina làm bánh kem nhỏ cuối cùng cũng không còn là một cơn ác mộng của cả năm nữa rồi, tôi và bọn trẻ đã được cứu…”
“Xin hãy thay tôi chuyển lời cảm ơn đến phu nhân của cậu. Cả nhà tôi đều vô cùng biết ơn cậu ấy, vô cùng vô cùng biết ơn.”
Thiệu Hành nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của vị trung tướng này, im lặng mất vài giây mới gượng gạo đáp lại: “… Vâng, trung tướng Dillman.”
Thật ra thì không ổn chút nào. Một chút cũng không ổn.
Bởi vì từ đầu đến cuối, hắn hoàn toàn không hiểu nổi vị trung tướng này đang nói cái gì.
Và đây cũng chỉ mới là bắt đầu.
---
Việc thảo luận phương án đóng quân hậu chiến ở các tinh cầu xưa nay vốn phức tạp, khô khan và đầy mùi thuốc súng. Mãi đến giờ nghỉ giữa phiên họp, bầu không khí trong phòng họp mới dịu xuống được một chút.
Thiệu Hành không có thói quen trà chiều, anh ngồi một bên chăm chú đọc tài liệu, nhưng tiếng trò chuyện từ bàn bên cạnh cứ không ngừng lọt vào tai.
“Nhìn đi, cái này là do em gái tôi làm đấy! Bánh tart trứng! Ngon tuyệt cú mèo!”
“Hừ, vị hôn thê của tôi cũng đâu có thua kém. Cô ấy làm món bánh sữa nướng này nè, học theo công thức mới của cái vị tiên sinh đó đấy.”
“Thật là quá đáng mà, còn lén học trộm công thức nữa hả? Tôi phải mách vợ tôi mới được! Cô ấy mà học được thì chắc chắn sẽ làm còn ngon hơn!”
“Mấy người các cậu đang khoe khoang cái gì vậy hả, chính chủ còn chưa nói gì đâu đấy? Đắc ý lắm sao? Muốn chọc tức dân FA à? Học người ta mà giữ kẽ, đoan trang một chút đi.”
“Thiếu tướng Thiệu Hành.” Một người trong số đó dè dặt hỏi, giọng mang theo chút kính sợ, cứ như trước mặt không phải đồng nghiệp mà là nhân vật cấp cao từ chuỗi nhà hàng đỉnh cấp nào đó: “Ngài hôm nay không mang theo bánh điểm tâm dùng trà chiều à?”
Thiệu Hành lạnh nhạt đáp: “Không có.” Rồi cúi đầu tiếp tục đọc tài liệu.
Dù cố nói nhỏ, nhưng Thiệu Hành vẫn nghe được bên kia lẩm bẩm những câu như: “Người ta bất kỳ lúc nào cũng có thể ăn được, cần gì phải mang theo.”
“Ghen tị quá đi mất.”
“Nghe nói mỗi ngày còn có bữa tiệc lớn riêng biệt, không ngày nào trùng món.”
“Trời ơi, người yêu ôn nhu và hết lòng như thế thật sự tồn tại sao.”
Thiệu Hành: “…”
Lẽ nào là vì hắn lâu quá không họp nên mới thành ra thế này?
Giờ thì hắn hoàn toàn không hiểu nổi đồng nghiệp đang bàn chuyện gì nữa rồi.
15
0
4 tháng trước
3 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
