TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 18
Chương 18: Gặp lại

Sau mấy ngày vắng mặt chiều nay Phùng Kiều cũng đã xuất hiện ở nhà của Vương Tứ thúc. Vương Nguyên đang buồn chán ngồi trên thềm nhà nghĩ xem Phùng Kiều bây giờ đang làm gì, có đang nhớ đến y giống như y nghĩ đến hắn hay không?

Đang nghĩ ngợi lung tung chợt phía trước bị bóng tối che khuất, Vương Nguyên kinh ngạc ngẩng đầu, hai người bốn mắt nhìn nhau, Vương Nguyên sau một lúc mới nhận ra người đang đứng trước mặt mình là nam nhân mà mình đang nghĩ đến mấy ngày nay Phùng Kiều.

Sau một hồi ta trừng ngươi, ngươi ngó ta hai người cũng xấu hổ mà dời tầm mắt. Vương Nguyên thấy người cuối cùng cũng xuất hiện trong lòng vừa vui vừa giận. Vui vì hắn không có quên mất y, giận vì hắn không nói lời nào biến mất mấy ngày liền.

Phùng Kiều cũng biết chuyện mình mấy ngày liền không đến cũng không nói tiếng nào làm Vương Nguyên không vui, lại không biết làm thế nào xin lỗi, hắn trước đem đồ vật cầm trên tay để sang một bên.

Vương Nguyên lúc này mới nhìn thấy thứ mà Phùng Kiều mang đến thế mà lại là một tảng thịt thật to có đến tận nữa con ấy chứ? Thịt còn rất tươi, nhìn màu sắc giống như là thịt hươu ở thế giới của y, không biết ở thế giới này thì sẽ có khác biệt gì hay không?

Ở hiện đại những loài dộng vật hoang giã này đã sớm được nuôi thuần, vừa để bảo vệ sự cân bằng cũng vừa làm thực phẩm hàng ngày. Ví dụ như thịt hươu chẳng hạn.

Phùng Kiều như có thể đọc hiểu được suy nghĩ của Vương Nguyên, thấy y cứ nhìn chằm chằm miếng thịt liền giải thích nói:

"Này là thịt của con hươu bào mà sáng nay ta lên núi săn được. Ta nghĩ thịt mấy ngày trước ta mang sang chắc ngươi đã ăn hết rồi nên buổi sáng lên núi săn một ít con mồi cho ngươi bồi bổ, may sao gặp được con hươu bào này đang ở bờ suối uống nước.

Thịt hươu bào rất thích hợp cho người đang dưỡng thân như ngươi. Đáng tiếc con hươu bào này còn nhỏ sừng còn chưa mọc được dài, chỉ có một đoạn ngắn, ta đang định làm thành thuốc mấy ngày nữa mang sang cho ngươi nấu canh."

Vương Nguyên nhìn Phùng Kiều đang một câu rồi lại một câu giải thích với y, rồi lại nhìn sang miếng thịt có đến vài chục cân kia, trong lòng ấm áp không thôi.

Nam nhân này lần đầu tiên nói nhiều như vậy với y. Này là cảm thấy có lỗi vì mấy ngay nay đã vắng vẻ y sao? Lại còn lo y không đủ thịt ăn, Vương Nguyên đột nhiên nghĩ sau này y gả cho nam nhân rồi có phải hắn vẫn sẽ luôn đối tốt với y như vậy hay không?

Không đúng cái từ "vắng vẻ" này không hợp hoàn cảnh tí nào, sao mình lại có cái suy nghĩ như kiểu oán phụ chờ chồng như thế chứ? Xấu hổ quá đi mất, để Phùng Kiều biết được nhất định sẽ cười y ba ngày ba đêm luôn cho xem.

Phùng Kiều chờ mãi mà không nghe thấy Vương Nguyên nói gì? Lại thấy y hết nhăn mày tới bậm môi, lúc thì lại đâm chiêu nhìn chằm chằm vào thịt hươu bào mà hắn vừa mang đến.

Không biết y có còn đang giận mình hay không? Nhưng mà bộ dạng phùng mang trợn má kia thế mà hắn lại cảm thấy sao mà đáng yêu quá thể.

Phùng Kiều chưa từng có loại tâm tư kỳ lạ như này bao giờ. Hắn từ khi nghĩa phụ qua đời vẫn luôn một thân một mình, hắn hiểu rất rõ hoàn cảnh của bản thân, trước nay hắn chưa từng kỳ vọng sẽ có một ngày mình thành thân với bất kỳ ai, hắn không muốn liên lụy đến họ, cho nên ở trong thôn này hắn luôn tuân thủ quy tắc không nhìn ngó để ý đến cô nương hay ca nhi nhà ai. Lúc trước thường xuyên giúp Vương Nguyên mang củi xuống núi cũng chỉ xuất phát từ lòng tốt, chứ kỳ thật Phùng Kiều còn chưa từng nhìn kỹ người ta lấy một lần.

Ấy vậy mà mới mấy ngày ngắn ngủi mọi thứ dường như thay đổi hoàn toàn. Hắn bắt đầu có những lo lắng không đâu.

Trước tiên là muốn cho Vương Nguyên có một hôn lễ đầy đủ như bao người, rồi lại lo lắng nhà hắn đang ở đã cũ nhiều nơi cần phải gia cố.

Sau đó lại lo lắng y không đủ thịt ăn, sẽ không đủ sức khỏe. Mấy ngày liền bận bịu chân không chạm đất ăn uống chẳng ra sao, lại lo lắng Vương Nguyên mấy ngày nay ăn uống thế nào, ngủ có được không, có uống thuốc hay không?

Lúc này đối mặt với Vương Nguyên, nhìn thấy biểu tình giận dỗi của y lại không biết làm sao giải thích, làm sao để Vương Nguyên hết giận, hắn chưa bao giờ lo được lo mất như vậy.

Bình thường khi đối mặt với người bệnh, hay những người bình thường khác Phùng Kiều một chút cũng không cảm thấy áp lực như đối mặt với Vương Nguyên, tựa như người ta nói là trong lòng có quỷ vậy.

Vương Nguyên trong lòng của Phùng Kiều từ ngày hắn vớt người dưới sông lên thì đã định sẵn y so với bất cứ người nào khác đã là sự khác biệt rồi.

Trong mấy ngày ngắn ngủi mỗi ngày tiếp xúc với Vương Nguyên chẳng được bao nhiêu mà hắn đêm nằm bỗng dưng mất ngủ, thậm chí còn tưởng tượng đến lúc cưới người vào cửa phải đối với y làm sao?

Có khi nào Vương Nguyên sẽ chê hắn thô kệch vụng về, lại ngốc nghếch không hiểu gì hay không? Hắn cũng bắt đầu có những chờ mong, chờ mong ngày hai người thành thân, chờ mong Vương Nguyên sẽ sống cùng một mái nhà với hắn, chờ mong những bữa cơm sẽ có Vương Nguyên ăn cùng với hắn, chờ mong Vương Nguyên sẽ tiếp nhận một người có thân phận mờ ám là hắn.

Vương Nguyên trước kia mặt luôn cúi gầm xuống đất, mỗi khi gặp hắn đều sẽ cách hắn hai thước là ít đâu như bây giờ dùng ánh mắt lúng liếng không chút che giấu nhìn hắn, làm hắn cảm thấy hơi thở của mình có chút không xong.

Đã vậy hắn còn nhìn ra Vương Nguyên so với trước đây có bao nhiêu khác biệt, mặt mày sáng lạng, ngũ quan xinh đẹp, lúc mới đến hắn còn tưởng mình đi lộn nhà. Nếu không phải bộ đồ Vương Nguyên mặc hắn nhìn đã quen có lẽ hắn thật sự không nhận ra y mất.

Phùng Kiều không còn cách nào đành phải lấy lý do bắt mạch cho Vương Nguyên để phá vỡ bầu khác xấu hổ giữa hai người.

Vương Nguyên cũng không dị nghị, kỳ thật y cũng không phải thật sự giận dỗi Phùng Kiều chẳng qua muốn bài ra chút sắc mặt để xem thử phản ứng của nam nhân khi thấy mình giận dỗi hắn sẽ có tâm tình thế như nào?

May mà không làm Vương Nguyên thất vọng, nam nhân này hoàn toàn không có biểu hiện khó chịu khi Vương Nguyên cố ý gây sự với hắn như vậy chứng tỏ hắn là một nam nhân tốt đáng để y phó thác một đời.

Đừng trách Vương Nguyên lo xa, y là nhân sĩ xuyên không ở thế giới xa lạ này nếu không tính toán một chút làm sao mà an tâm sinh sống cho được.

5

0

1 tháng trước

8 giờ trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.