0 chữ
Chương 17
Chương 17: Hòa nhập
Từ ngày Vương Nguyên đến ở nhà Vương Tứ thúc, cũng không làm cuộc sống của họ thay đổi quá nhiều, mấy đứa nhỏ trong nhà ban đầu tò mò về y một chút, sau lại thích tìm y trò chuyện. Vương Nguyên trước ở trong phòng hoài cũng chán, có mấy đứa nhỏ thường xuyên tìm đến cho y quả táo, quả lê mà chúng hái được cũng đỡ buồn hơn một chút.
Trước đây Vương Nguyên ở trong thôn luôn lầm lì ít nói, mặt thì lúc nào cũng cuối gầm xuống đất, đầu tóc rối bù, quần áo vá chằn vá đυ.p, không giao tiếp với bất cứ ai. Đám người cùng lứa hay ngay cả trẻ con trong thôn cũng không thích chơi với y hay nói đúng hơn là Vương Nguyên không có thời gian để chơi đùa với bất cứ ai. Cuộc sống của y từ sáng cho đến tối mịt toàn bộ đều phải làm việc, không hề có chút thời gian nghỉ ngơi nào chứ đừng nói đến vui chơi.
Không ngờ sau khi xảy ra chuyện nhảy sông kia y lại như hoàn toàn thay đổi. Vương Nguyên bây giờ hoạt bát, sinh động hơn trước kia rất nhiều. Y còn không biết từ đâu học được mấy câu chuyện hay, mỗi ngày kể cho đám trẻ con trong nhà nghe, bọn nhỏ thích thú vô cùng mỗi ngày đều vây quanh Vương Nguyên đòi y kể chuyện cho chúng nghe.
Kể cả tiểu chất nhi Mục Mục con trai của Vương Thành cũng rất thích Vương Nguyên, hễ cứ thấy Vương Nguyên là y như rằng nó sẽ đòi y bế. Cả nhà Vương Tứ thúc đều lấy làm ngạc nhiên, đứa nhỏ này bình thường rất sợ người lạ không ngờ lại rất thích Vương Nguyên, thường xuyên đòi y ôm, mẫu thân nó sợ làm Vương Nguyên mệt không để y ôm nó còn sẽ khóc lóc ăn vạ một hồi làm cả nhà dỡ khóc dỡ cười.
Vương Nguyên rất thích trẻ con, cũng không ngại phiền mà vui vẻ theo đám trẻ con trong nhà đùa nghịch, dạy bọn nhỏ những trò chơi mà con nít ở nông thôn thường chơi. Nói đến cũng là do Vương Nguyên trước kia ở cùng bà nội nuôi trong thôn nhỏ cũng thường xuyên chơi đùa với đám trẻ trong thôn, có đôi khi còn giúp đôi vợ chồng hàng xóm trong con nên lúc này mới có thể dễ dàng hòa hợp với đám trẻ này như vậy.
Cũng vì chơi cùng đám nhỏ mà Vương Nguyên vô tình phát hiện được chữ viết ở thế giới này so với thế giới của y không khác nhau là mấy. Vương Nguyên nhờ có không gian gian lận nên viết chữ bằng bút lông hay bút bi đều không thành vấn đề.
Hay quá, ông trời quả nhiên quá tốt với mình mà, Vương Nguyên vui vẻ nghĩ. Y còn giả vờ hỏi Vương Lâm những chữ kia đọc như thế nào, tiểu tử không giấu giếm lại được dịp khoe khoang đọc cho Vương Nguyên nghe. Đến lúc này Vương Nguyên đã có thể khẳng định chữ viết này với thế giới của y là cùng một loại, vậy thì y càng thêm yên tâm ở thế giới này sinh sống rồi.
Phùng Kiều mấy ngày trước mang đến không ít thịt cho Vương Nguyên bồi bổ, mỗi ngày Tứ thẩm đều sẽ nấu một phần cho Vương Nguyên ăn. Cả nhà họ cũng không lợi dụng việc này mà cắt xén thịt của y, trước kia thế nào thì bây giờ như thế ấy.
Vương Nguyên mới đầu không biết thịt là do Phùng Kiều đưa còn tưởng nhà Tứ thúc điều kiện không tồi ngày nào cũng ăn thịt so với ký ức của nguyên chủ ở nhà Vương Tam kia cả tháng còn không có nổi miếng thịt nào.
Muốn ăn thịt ăn cá, toàn bắt nguyên chủ đi bắt chim cu, gà rừng trên núi nguy hiểm, hay ra sông ra suối bắt cua bắt cá, nơi nào cũng không phải nơi thích hợp để một tiểu ca nhi lui tới.
Cho đến hôm qua Vương Nguyên lần đầu tiên ăn cơm cùng một nhà Vương Tứ thúc mới nhận ra có điều không đúng. Trước kia mỗi ngày Tứ thẩm đều sẽ ba bữa mang cơm vào phòng cho Vương Nguyên nên y cứ nghĩ cơm của mình và của cả nhà đều giống như nhau. Lúc này nhìn lại chỉ mỗi bát cơm của y là có thịt, còn lại thì trong bát của tất cả mọi người chỉ toàn là rau dại, cải chua.
Nhìn ánh mắt thèm thuồng của mấy đứa nhỏ trong nhà, Vương Nguyên làm sao mà nuốt nổi, không nghĩ đến Tứ thúc, Tứ thẩm còn sẽ vì bồi bổ cho y mà làm đến nước này, cả nhà ăn rau xanh, cải luộc lại dành hết phần thịt cho y. Vương Nguyên đứng dây định đem thịt trong bát của mình chia cho mấy tiểu đậu định lại bị Tứ thúc Tứ thẩm ngăn lại.
Tứ thẩm lúc này mới nói:"Thịt này là Phùng Kiều mang đến cho con bồi bổ, con cứ ăn nhiều vào cho lại sức không cần để ý mấy đứa trẻ này làm gì."
Vương Nguyên lúc này mới vỡ lẽ thịt là Phùng Kiều mang sang, thảo nào Tứ thẩm lại chỉ nấu cho mỗi mình y, Vương Nguyên nhìn đám trẻ con đang thèm thuồng trong lòng không nỡ. Cố tình Vương Nguyên lại không cách nào cãi lại phu thê hai người đành nhắm mắt ăn thật nhanh chỗ thịt kia.
Vương Nguyên trong lòng thầm hạ quyết tâm sau này y phải kiếm thật nhiều tiền để có thể trợ giúp cho nhà Tứ thúc, cho mấy đứa nhỏ và cả người lớn trong nhà này đều được ăn thịt, còn là dạng muốn ăn bao nhiêu thì ăn nữa kia.
Mặc dù thịt không phải do nhà Tứ thúc cố tình mua cho y, Vương Nguyên vẫn đối với một nhà họ vô cùng cảm kích, có thể nói so với cha nương của nguyên chủ họ giống người nhà của y hơn. Ở thế giới xa lạ này ngoài Phùng Kiều thì họ là những người mà Vương Nguyên để ý nhất.
Kiếp trước y lạc mất gia đình, may mắn có bà nội nhặt về nuôi dưỡng, sau tìm lại được gia đình thì bà nội lại không còn, cuối cùng ma xuôi quỷ khiến thế nào lại xuyên đến đây. Cuộc sống của y so với nguyên chủ tốt hơn bao nhiêu.
Có điều, tuy rằng chủ nhân thân thể này có một đám thân thích cực phẩm, số phận đáng thương, ít ra khi Vương Nguyên xuyên đến đây lại có thể nhặt được một tướng công hảo soái đại tiện nghi, còn nhận được sự quan tâm của một nhà Tứ thúc.
Thôn dân ở đây cũng đều là người tốt mấy ngày nay y thậm chí còn nhận được rất nhiều lời hỏi thăm của thôn dân xung quanh, ai đi ngang qua nhà Tứ thúc cũng đều hỏi thăm y một lần, làm Vương Nguyên bất giác nhớ đến những ngày tháng sống ở thôn nhỏ cùng bà nội, hàng xóm của bà cháu y khi đó cũng là những người phúc hậu dễ gần.
Y nghĩ cuộc sông ở thế giới cổ đại này cũng không quá khó khăn như y đã tưởng, tương lai rồi sẽ tốt đẹp thôi.
Trước đây Vương Nguyên ở trong thôn luôn lầm lì ít nói, mặt thì lúc nào cũng cuối gầm xuống đất, đầu tóc rối bù, quần áo vá chằn vá đυ.p, không giao tiếp với bất cứ ai. Đám người cùng lứa hay ngay cả trẻ con trong thôn cũng không thích chơi với y hay nói đúng hơn là Vương Nguyên không có thời gian để chơi đùa với bất cứ ai. Cuộc sống của y từ sáng cho đến tối mịt toàn bộ đều phải làm việc, không hề có chút thời gian nghỉ ngơi nào chứ đừng nói đến vui chơi.
Kể cả tiểu chất nhi Mục Mục con trai của Vương Thành cũng rất thích Vương Nguyên, hễ cứ thấy Vương Nguyên là y như rằng nó sẽ đòi y bế. Cả nhà Vương Tứ thúc đều lấy làm ngạc nhiên, đứa nhỏ này bình thường rất sợ người lạ không ngờ lại rất thích Vương Nguyên, thường xuyên đòi y ôm, mẫu thân nó sợ làm Vương Nguyên mệt không để y ôm nó còn sẽ khóc lóc ăn vạ một hồi làm cả nhà dỡ khóc dỡ cười.
Vương Nguyên rất thích trẻ con, cũng không ngại phiền mà vui vẻ theo đám trẻ con trong nhà đùa nghịch, dạy bọn nhỏ những trò chơi mà con nít ở nông thôn thường chơi. Nói đến cũng là do Vương Nguyên trước kia ở cùng bà nội nuôi trong thôn nhỏ cũng thường xuyên chơi đùa với đám trẻ trong thôn, có đôi khi còn giúp đôi vợ chồng hàng xóm trong con nên lúc này mới có thể dễ dàng hòa hợp với đám trẻ này như vậy.
Hay quá, ông trời quả nhiên quá tốt với mình mà, Vương Nguyên vui vẻ nghĩ. Y còn giả vờ hỏi Vương Lâm những chữ kia đọc như thế nào, tiểu tử không giấu giếm lại được dịp khoe khoang đọc cho Vương Nguyên nghe. Đến lúc này Vương Nguyên đã có thể khẳng định chữ viết này với thế giới của y là cùng một loại, vậy thì y càng thêm yên tâm ở thế giới này sinh sống rồi.
Phùng Kiều mấy ngày trước mang đến không ít thịt cho Vương Nguyên bồi bổ, mỗi ngày Tứ thẩm đều sẽ nấu một phần cho Vương Nguyên ăn. Cả nhà họ cũng không lợi dụng việc này mà cắt xén thịt của y, trước kia thế nào thì bây giờ như thế ấy.
Muốn ăn thịt ăn cá, toàn bắt nguyên chủ đi bắt chim cu, gà rừng trên núi nguy hiểm, hay ra sông ra suối bắt cua bắt cá, nơi nào cũng không phải nơi thích hợp để một tiểu ca nhi lui tới.
Cho đến hôm qua Vương Nguyên lần đầu tiên ăn cơm cùng một nhà Vương Tứ thúc mới nhận ra có điều không đúng. Trước kia mỗi ngày Tứ thẩm đều sẽ ba bữa mang cơm vào phòng cho Vương Nguyên nên y cứ nghĩ cơm của mình và của cả nhà đều giống như nhau. Lúc này nhìn lại chỉ mỗi bát cơm của y là có thịt, còn lại thì trong bát của tất cả mọi người chỉ toàn là rau dại, cải chua.
Nhìn ánh mắt thèm thuồng của mấy đứa nhỏ trong nhà, Vương Nguyên làm sao mà nuốt nổi, không nghĩ đến Tứ thúc, Tứ thẩm còn sẽ vì bồi bổ cho y mà làm đến nước này, cả nhà ăn rau xanh, cải luộc lại dành hết phần thịt cho y. Vương Nguyên đứng dây định đem thịt trong bát của mình chia cho mấy tiểu đậu định lại bị Tứ thúc Tứ thẩm ngăn lại.
Tứ thẩm lúc này mới nói:"Thịt này là Phùng Kiều mang đến cho con bồi bổ, con cứ ăn nhiều vào cho lại sức không cần để ý mấy đứa trẻ này làm gì."
Vương Nguyên lúc này mới vỡ lẽ thịt là Phùng Kiều mang sang, thảo nào Tứ thẩm lại chỉ nấu cho mỗi mình y, Vương Nguyên nhìn đám trẻ con đang thèm thuồng trong lòng không nỡ. Cố tình Vương Nguyên lại không cách nào cãi lại phu thê hai người đành nhắm mắt ăn thật nhanh chỗ thịt kia.
Vương Nguyên trong lòng thầm hạ quyết tâm sau này y phải kiếm thật nhiều tiền để có thể trợ giúp cho nhà Tứ thúc, cho mấy đứa nhỏ và cả người lớn trong nhà này đều được ăn thịt, còn là dạng muốn ăn bao nhiêu thì ăn nữa kia.
Mặc dù thịt không phải do nhà Tứ thúc cố tình mua cho y, Vương Nguyên vẫn đối với một nhà họ vô cùng cảm kích, có thể nói so với cha nương của nguyên chủ họ giống người nhà của y hơn. Ở thế giới xa lạ này ngoài Phùng Kiều thì họ là những người mà Vương Nguyên để ý nhất.
Kiếp trước y lạc mất gia đình, may mắn có bà nội nhặt về nuôi dưỡng, sau tìm lại được gia đình thì bà nội lại không còn, cuối cùng ma xuôi quỷ khiến thế nào lại xuyên đến đây. Cuộc sống của y so với nguyên chủ tốt hơn bao nhiêu.
Có điều, tuy rằng chủ nhân thân thể này có một đám thân thích cực phẩm, số phận đáng thương, ít ra khi Vương Nguyên xuyên đến đây lại có thể nhặt được một tướng công hảo soái đại tiện nghi, còn nhận được sự quan tâm của một nhà Tứ thúc.
Thôn dân ở đây cũng đều là người tốt mấy ngày nay y thậm chí còn nhận được rất nhiều lời hỏi thăm của thôn dân xung quanh, ai đi ngang qua nhà Tứ thúc cũng đều hỏi thăm y một lần, làm Vương Nguyên bất giác nhớ đến những ngày tháng sống ở thôn nhỏ cùng bà nội, hàng xóm của bà cháu y khi đó cũng là những người phúc hậu dễ gần.
Y nghĩ cuộc sông ở thế giới cổ đại này cũng không quá khó khăn như y đã tưởng, tương lai rồi sẽ tốt đẹp thôi.
4
0
1 tháng trước
1 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
