0 chữ
Chương 19
Chương 19: Làm cơm
Nhà Tứ thúc từ lúc Phùng Kiều đến đều tìm cớ lánh đi để Phùng Kiều và Vương Nguyên được tự nhiên, dù sao trong lòng người dân Vương gia thôn hai người đã làm phu phu của nhau rồi bất quá còn thiếu một cái nghi thức mà thôi.
Phùng Kiều vẫn như mọi lần ôn nhu bắt mạch cho y, Vương Nguyên nhân lúc không có ai lén lút hỏi Phùng Kiều: "Ừm... Số thịt hươu bào huynh mang đến ta có thể mang cho cả nhà cùng ăn hay không?
Dù sao miếng thịt lớn như vậy một mình ta ăn cũng không hết được để lâu sẽ bị hỏng mất, thời tiết cũng chỉ mới đầu thu chưa để được mấy ngày như vậy sẽ lãng phí lắm."
Phùng Kiều ban đầu là kinh ngạc nhìn sang Vương Nguyên rồi như chợt hiểu ra ý tứ trong câu hỏi của y.
Hắn cười khẽ, nụ cười rất nhẹ cũng rất nhanh liền biến mất, Vương Nguyên còn chưa kịp nhìn kỹ mặt hắn đã trở lại như thường.
Phùng Kiều: "Dĩ nhiên là được, vốn dĩ ta mang sang là cho mọi người dùng, cho nên mới chọn miếng to một chút." Giọng nam nhân rất trầm và ấm.
"Lát nữa ta sẽ nói với Tứ thúc, sau này thịt ta mang đến mọi người cứ chia nhau mà ăn, nhà ta không thiếu thịt, bọn họ không cần khách sáo."
Vương Nguyên cười tươi đáp: "Đa tạ huynh."
Vương Nguyên khi nãy tinh mắt bắt được nụ cười của nam nhân cho dù nụ cười ấy giống như chỉ là ảo giác lại có một uy lực cực lớn làm trái tim Vương Nguyên không tự chủ hẫng một nhịp.
Người này bình thường khá trầm mặc nghiêm túc không ngờ khi cười lên lại vừa soái vừa đẹp như vậy. Sau này khi thành thân rồi nhất chính phải dụ dỗ hắn cười nhiều một chút mới được.
"Không cần, này là chuyện ta nên làm." Phùng Kiều nhẹ nhàng nói. Hắn cũng giống như Vương Nguyên bị nụ cười tươi sáng kia làm cho ngơ ngẩng. Tiểu ca nhi này không ngờ khi cười lên lại xinh đẹp như vậy?
Vương Nguyên lúc này mới phục hồi tinh thần nhận ra lời nói của nam nhân là có ý gì, trong lòng Vương Nguyên như có dòng nước ấm chảy qua, quá ư là êm dịu.
Vương Nguyên hít một hơi thật sâu để bình ổn nhịp tim đang nhảy loạn của mình, y suy nghĩ một lát, hướng Phùng Kiều nói: "Ta hiện giờ đã khỏe hơn trước nhiều rồi, vì thế ta định chiều nay làm một bữa cơm cho cả nhà Tứ thúc cùng ăn.
Nếu để Tứ thẩm nấu, bà sẽ không nỡ dùng thịt. Huynh cũng ở lại cùng ăn đi." Vương Nguyên vừa nói vừa nhìn Phùng Kiều.
Phùng Kiều ban đầu có hơi do dự, sau lại thấy ánh mắt trông mong của Vương Nguyên ma xuôi quỷ khiến gật đầu đồng ý.
Dù sao hai người đã định ngày thành thân chuyện này không thể nào thay đổi được nữa, nên chuyện hắn cùng dùng cơm cũng không có gì là không thể. Lại nói trong nhà Tứ thúc cũng đông người hắn không có gì phải sợ.
Phùng Kiều dưới sự chờ mong của Vương Nguyên gật đầu đáp: "Buổi tối ta sẽ qua, ngươi cần gì cứ nói với ta, ngày mai ta định lên trấn một chuyến ngươi xem có thiếu thứ gì hay muốn mua cái gì thì nói với ta, ta mua cho ngươi."
Vương Nguyên lắc đầu: "Ta tạm thời không cần gì cả."
Vương Nguyên không cần suy nghĩ gì đã trả lời ngay. Ăn uống thuốc men mấy ngày qua đều do Phùng Kiều mang đến, y phục lúc trước nguyên chủ đến Lưu gia được may cho hai bộ, lúc y rời đi cũng được mang theo, nên lúc này y cũng không biết mình cần gì.
Vương Nguyên cũng không hỏi Phùng Kiều đi trấn trên làm gì? Cũng không nhìn đến nam nhân sau khi nghe y nói xong sắc mặt liền có chút thay đổi.
Phùng Kiều thấy y không hỏi mình lên trấn trên làm chi? Càng không có gì muốn mua thì có hơi thật vọng. Nhưng nghĩ lại thì cũng không có gì phải buồn, để sau này có cơ hội đưa y lên trấn một chuyến đến lúc đó y muốn mua gì thì mua.
Trước khi đi Phùng Kiều nói qua với Tứ thẩm, thịt hắn mang đến là để cả nhà dùng, đều là người một nhà không cần khách khí.
Tứ thẩm nghĩ chắc do lúc sáng Vương Nguyên thấy chỉ mình y ăn thịt nên mới nói với Phùng Kiều. Tứ thẩm có hơi xấu hổ cùng ngại ngùng, nếu để người trong thôn biết sẽ cho rằng nhà bà chăm sóc Vương Nguyên là vì muốn hưởng lợi từ Phùng Kiều thì sao?
Rồi lại nhớ đến đám nhỏ nhà mình đã bao lâu rồi không được ăn thịt. Này cũng không phải nhà bà cố tình chiếm tiện nghi mà là do hai người họ tự nguyện, thôi thì bà đành mặt dày một lần vậy.
Phùng Kiều đi rồi Vương Nguyên mới mang chỗ thịt hươu bào kia vào phòng bếp xử lý. Lúc nãy y đã nói với Tứ thẩm cơm chiều hãy cứ để cho y làm, còn nói y đã bảo Phùng Kiều buổi tối đến cùng ăn.
Tứ thẩm nghe vậy cũng không tiện từ chối nữa trong lòng thầm nhớ phần tình cảm này của Vương Nguyên và Phùng Kiều.
Vương Nguyên đã lâu không xuống bếp, y nói với Tứ thẩm bữa cơm này cứ giao cho y làm cả nhà cứ chờ ăn là được. Lại nói này là lần đầu Vương Nguyên nấu ăn cho Phùng Kiều nên muốn thể hiện một chút.
Tứ Thẩm đương nhiên không ngăn cản, đứa nhỏ muốn thể hiện tài nghệ của mình để lấy lòng tướng công tương lai là điều tốt không phải sao? Bà làm sao sẽ ngăn cản chứ.
Phùng Kiều vẫn như mọi lần ôn nhu bắt mạch cho y, Vương Nguyên nhân lúc không có ai lén lút hỏi Phùng Kiều: "Ừm... Số thịt hươu bào huynh mang đến ta có thể mang cho cả nhà cùng ăn hay không?
Dù sao miếng thịt lớn như vậy một mình ta ăn cũng không hết được để lâu sẽ bị hỏng mất, thời tiết cũng chỉ mới đầu thu chưa để được mấy ngày như vậy sẽ lãng phí lắm."
Phùng Kiều ban đầu là kinh ngạc nhìn sang Vương Nguyên rồi như chợt hiểu ra ý tứ trong câu hỏi của y.
Hắn cười khẽ, nụ cười rất nhẹ cũng rất nhanh liền biến mất, Vương Nguyên còn chưa kịp nhìn kỹ mặt hắn đã trở lại như thường.
"Lát nữa ta sẽ nói với Tứ thúc, sau này thịt ta mang đến mọi người cứ chia nhau mà ăn, nhà ta không thiếu thịt, bọn họ không cần khách sáo."
Vương Nguyên cười tươi đáp: "Đa tạ huynh."
Vương Nguyên khi nãy tinh mắt bắt được nụ cười của nam nhân cho dù nụ cười ấy giống như chỉ là ảo giác lại có một uy lực cực lớn làm trái tim Vương Nguyên không tự chủ hẫng một nhịp.
Người này bình thường khá trầm mặc nghiêm túc không ngờ khi cười lên lại vừa soái vừa đẹp như vậy. Sau này khi thành thân rồi nhất chính phải dụ dỗ hắn cười nhiều một chút mới được.
"Không cần, này là chuyện ta nên làm." Phùng Kiều nhẹ nhàng nói. Hắn cũng giống như Vương Nguyên bị nụ cười tươi sáng kia làm cho ngơ ngẩng. Tiểu ca nhi này không ngờ khi cười lên lại xinh đẹp như vậy?
Vương Nguyên hít một hơi thật sâu để bình ổn nhịp tim đang nhảy loạn của mình, y suy nghĩ một lát, hướng Phùng Kiều nói: "Ta hiện giờ đã khỏe hơn trước nhiều rồi, vì thế ta định chiều nay làm một bữa cơm cho cả nhà Tứ thúc cùng ăn.
Nếu để Tứ thẩm nấu, bà sẽ không nỡ dùng thịt. Huynh cũng ở lại cùng ăn đi." Vương Nguyên vừa nói vừa nhìn Phùng Kiều.
Phùng Kiều ban đầu có hơi do dự, sau lại thấy ánh mắt trông mong của Vương Nguyên ma xuôi quỷ khiến gật đầu đồng ý.
Dù sao hai người đã định ngày thành thân chuyện này không thể nào thay đổi được nữa, nên chuyện hắn cùng dùng cơm cũng không có gì là không thể. Lại nói trong nhà Tứ thúc cũng đông người hắn không có gì phải sợ.
Vương Nguyên lắc đầu: "Ta tạm thời không cần gì cả."
Vương Nguyên không cần suy nghĩ gì đã trả lời ngay. Ăn uống thuốc men mấy ngày qua đều do Phùng Kiều mang đến, y phục lúc trước nguyên chủ đến Lưu gia được may cho hai bộ, lúc y rời đi cũng được mang theo, nên lúc này y cũng không biết mình cần gì.
Vương Nguyên cũng không hỏi Phùng Kiều đi trấn trên làm gì? Cũng không nhìn đến nam nhân sau khi nghe y nói xong sắc mặt liền có chút thay đổi.
Phùng Kiều thấy y không hỏi mình lên trấn trên làm chi? Càng không có gì muốn mua thì có hơi thật vọng. Nhưng nghĩ lại thì cũng không có gì phải buồn, để sau này có cơ hội đưa y lên trấn một chuyến đến lúc đó y muốn mua gì thì mua.
Trước khi đi Phùng Kiều nói qua với Tứ thẩm, thịt hắn mang đến là để cả nhà dùng, đều là người một nhà không cần khách khí.
Tứ thẩm nghĩ chắc do lúc sáng Vương Nguyên thấy chỉ mình y ăn thịt nên mới nói với Phùng Kiều. Tứ thẩm có hơi xấu hổ cùng ngại ngùng, nếu để người trong thôn biết sẽ cho rằng nhà bà chăm sóc Vương Nguyên là vì muốn hưởng lợi từ Phùng Kiều thì sao?
Rồi lại nhớ đến đám nhỏ nhà mình đã bao lâu rồi không được ăn thịt. Này cũng không phải nhà bà cố tình chiếm tiện nghi mà là do hai người họ tự nguyện, thôi thì bà đành mặt dày một lần vậy.
Phùng Kiều đi rồi Vương Nguyên mới mang chỗ thịt hươu bào kia vào phòng bếp xử lý. Lúc nãy y đã nói với Tứ thẩm cơm chiều hãy cứ để cho y làm, còn nói y đã bảo Phùng Kiều buổi tối đến cùng ăn.
Tứ thẩm nghe vậy cũng không tiện từ chối nữa trong lòng thầm nhớ phần tình cảm này của Vương Nguyên và Phùng Kiều.
Vương Nguyên đã lâu không xuống bếp, y nói với Tứ thẩm bữa cơm này cứ giao cho y làm cả nhà cứ chờ ăn là được. Lại nói này là lần đầu Vương Nguyên nấu ăn cho Phùng Kiều nên muốn thể hiện một chút.
Tứ Thẩm đương nhiên không ngăn cản, đứa nhỏ muốn thể hiện tài nghệ của mình để lấy lòng tướng công tương lai là điều tốt không phải sao? Bà làm sao sẽ ngăn cản chứ.
5
0
1 tháng trước
2 giờ trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
